🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lúc Úc Linh về đến nhà, đã thấy ba cô trở về, đang mặc bộ quần áo rộng rãi ở nhà, ngồi trên ban công vừa xem văn kiện vừa đợi cô về cùng ăn tối.

Úc Linh đi rửa sạch tay, ngồi vào trước bàn ăn, bảo, “Vừa nãy con gặp Giang Úc Y dưới lầu’

Giang Vũ Thành rất tự nhiên gắp cho cô một miếng chân giò, hỏi, ‘Nó tìm con làm gì?”

“Hừm, nói về chuyện của Triệu Minh Xuyên ạ’

Giang Vũ Thành xì một cái, ông đã hơn một tháng không để ý gì đến Triệu Minh Xuyên kia rồi, trực tiếp ném gã ta ở nơi đó, đối phó Triệu Gia như thường, lại còn rất cao hứng, đợi sau khi thấy Triệu gia uể oải, mới giơ cao đánh khẽ để bọn họ thở dốc một hồi, đỡ phải lập tức bị dằn vặt cho nhức đầu.

Trả thù một người cũng không phải để kẻ đó chết, mà để gã sống càng thống khổ hơn cái chết.

Tuy bị Triệu Minh Kiến mắng là bệnh thần kinh, có điều ông thích thế.

Đối với chuyện Triệu Minh Xuyên phải nằm viện ông cũng biết, chẳng bằng người bên ngoài cho rằng gã bị vậy là do chứng loạn tưởng, hẳn là bị quỷ dọa sợ mà ra.

Gần đây thấy quỷ nhiều hơn, Giang Vũ Thành cũng có năng lực hiểu biết nhất định với quỷ thế giới này. Đúng là hơi vui mừng con gái có thể ký kết khế ước chủ tớ với Úc Mẫn Mẫn, như vậy không còn lo Quỷ hồn suy yếu Úc Mẫn Mẫn bị quỷ khác bắt nạt nữa.

Ăn tối xong, Úc Linh mệt mỏi cả ngày chuẩn bị về phòng tắm rửa đi ngủ, đột nhiên nghĩ đến gì đó, cầm lấy lá bùa định gọi mẹ mình ra cùng xem tivi với ba, bảo, ‘Đúng rồi, ba à, vừa rồi con phát hiện ra trên người Giang Úc Y hơi không đúng”

Động tác Giang Vũ Thành hơi ngừng lại, nghi hoặc hỏi, ‘Không đúng là sao?”

“Hừm, chính là cảm giác trên người có thứ gì đó xấu bám theo”

Nói xong, Úc Linh không để ý nữa, đi thẳng về phòng.

Cô và Giang Úc Y cả đời này không cách nào trở thành chị em ruột thịt được, có điều cứ coi như gặp phải người xa lạ, cũng không trơ mắt nhìn bị hại, với Giang Úc Y, có thể nhắc nhở một câu xem như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

Giang Vũ Thành xoa bóp lá bùa trong tay, nhíu mày lại, cuối cùng gọi thẳng một cuộc điện thoại cho thư ký Lý.

Cho đến tận lúc thư ký Lý sợ quỷ nhận được điện thoại khóc không ra nước mắt, rồi đề nghị ông chủ không cần nhắc nhở. Những ngày tiếp theo, Úc Linh bắt đầu bận túi bụi.

Ban ngày đóng phim, tối khuya về nhà, có thời gian thì nằm trong phòng ngủ say tít, gần y như trước đây, chỉ là có lúc đặc biệt mới nhớ nhung đến vị yêu đang ở trong rừng rậm phía nam xa kia.

Trong lúc Úc Linh và Mễ Thiên Sư gọi điện nói chuyện, mới biết được anh ta về thành phố B một ngày, đã bị người ta túm đi làm việc, đầu tiên là đi xử lý sự kiện âm trạch hại người ở ngoại ô nào đó, thật vất vả xử lý xong, ai ngờ chỗ Nhiếp Ung Hòa mang bảo tháp về lại có chút tin tức mới, lại bận bịu chạy một mạch tới.

Hôm đó, Mễ Thiên Sư đi tìm Nhiếp Ung Hòa trong nhà.

Úc Linh biết được Mễ Thiên Sư tra ra bên đó có gì, đương nhiên cũng muốn nghe cả quá khứ nữa, nên sau khi đóng xong phim nửa ngày, thì trực tiếp xin đạo diễn Trương nghỉ, rồi cùng An Như về nhà.

Nhiếp Ung Hòa tự mình lấy trà ngon cất giấu ra chiêu đãi Mễ Thiên Sư, hỏi dò, “Mễ Thiên Sư, nghe nói bên kia đã có tin tức, thế nào rồi?”

Mễ Thiên Sư thở dài, vẻ mặt hơi uể oải, rõ ràng trận này không cách nào được nghỉ ngơi, bảo, “Người tổ Dị Văn chúng tôi có một vị chuyên gia có kinh nghiệm phong phú chuyên giám định pháp khí” Sau đó lại giải thích với họ cái gọi là chuyên gia giám định pháp khí là gì, rồi nói tiếp, “Vị chuyên gia chuyên giám định pháp khí này sau qua xem qua bảo tháp, lại phát hiện chút manh mối bên trong, những ngày qua chúng tôi cũng lần từ những đầu mối này tra ra, tra được một cổ mộ ở phía Tây Bắc…”

“Cổ mộ ư?” Nhiếp Ung Hòa lập tức cảm thấy hứng thú hỏi tiếp.

Mễ Thiên Sư cũng biết Nhiếp Ung Hòa là một vị giáo sư khảo cổ học, ông ấy cảm thấy hứng thú với cổ mộ là chuyện bình thường, nhưng ngôi mộ này không giống như những ngôi mộ mà người ta đã khai quật, mà là nơi cả một thiên sư cũng không dám vào, tuy nói không có quỷ dị như cổ mộ, có thể tính chất khác nhau, nhưng tiềm tàng nguy hiểm không ít.

Cổ mộ đó ẩn giấu ở vị trí khác vắng vẻ, rất khó phát hiện ra, nếu không phải lần này nhờ số trời run rủi, chỉ e không cách nào có thể phát hiện ra được.

Họ họ lần theo manh mối truy xét đến cổ mộ này thì phát hiện ra một tình huống quái  dị.

Cổ mộ này thực ra đã có dấu vết người tiến vào, có điều chỉ tiến vào mà không thấy ra, vì thế hiện giờ bọn họ vẫn không thể tra rõ được cái bảo tháp kia đến cùng là làm sao lại đi ra từ trong cổ mộ được.

“Chúng ta đi vào tra xét qua, tiếc là mới đi vào thì mất hai vị thiên sư, không thể không lui ra ngoài, tình huống trong mộ phức tạp vô cùng…. quái tượng mộ này là đại hung (nguy hiểm lớn)”

“Đại hung ư?” Nhiếp Ung Hòa hơi khó hiểu.

Mễ Thiên Sư gật đầu, giác quan thứ sáu của thiên sư còn nhạy bén hơn cả người thường, đoán chừng là do tu tập pháp thuật câu thông với chi khí thiên địa, coi như trời cao ban cho một dự đoán nguy hiểm.

Trực giác cảm thấy nguy hiểm, thiên sư sẽ đoán một quẻ cho mình, xem thử xem có thuận lợi không. Nếu quải tượng biểu hiện không biết còn tốt, chứng minh có vô số hóa hung là vì khả năng cát, vậy thì cần thiên sư phải tự mình quyết định xem có làm hay không. Nhưng nếu vừa bắt đầu đã rõ là hung, vậy chuyến đi này cũng thật không có chút khả năng sống sót nào.

Cũng bởi thế, nên đối với cổ mộ kia, thiên sư môn sau khi dò xét rìa ngoài xong, vẫn không dám thâm nhập, hiện giờ cổ mộ đã được tổ Dị Văn và người ngành đặc biệt niêm phong lại, không có chuẩn bị vẹn toàn, cũng không tính tiếp tục tra xét nó nữa.

Gần đây Mễ Thiên Sư chính là bận rộn chuyện này, bận tối mày tối mũi.

“Nếu là vị có cáo bảo tháp này là thứ bên trong mộ đó, căn cứ để lộ ra tình hình của nó mà thấy, trong cổ mộ này nhất định có vương vật cương thi ngàn năm, có thể khó đối phó. Ngoài ra, chúng tôi vẫn chưa rõ, cái vị có bảo tháp này đến cùng là ai mang nó ra tới, nếu là người còn tốt, còn nếu là…”

Mễ Thiên Sư nói lời này dù chưa xong, có điều ai ở đây cũng rõ cả.

Da An Như đều căng lên, yếu ớt hỏi, “Vậy cái cương thi gì đó…. có thể rời khỏi nghĩa địa được sao?” Trong lòng lại thót tim, thế giới này đến cùng là sao vậy? Vì sao bà có cảm giác như mình thực sự đã rời khỏi Địa Cầu rồi nhỉ?

“Sao không thể chứ?’ Mễ Thiên Sư hỏi ngược lại.

An Như, “…”

Úc Linh, “….”

Mễ Thiên Sư thấy An Như rõ là bị dọa sợ, trên mặt Úc Linh và Nhiếp Ung Hòa thì không hề cảm xúc, nhìn vẫn bình tĩnh, lại bận bịu giải thích, ‘Có điều Cương thi thực ra cũng gần giống quỷ, cũng ngại dương khí và ánh mặt trời, sẽ không đi ra vào ban ngày, các người yên tâm đi’

Vậy buổi tối chúng vẫn có thể đi ra tới hả?

“Xưa này thành phố B là vị trí hoàng thành, có long khí đế vương trấn tà, có tổng bộ tổ Dị Văn ở đây, cương thi có lợi hại đến đâu, cũng không dám trắng trợn tiến vào thành phố B, các người đừng có lo. Đương nhiên ở bên ngoài thành phố B thì lại là chuyện khác”

An Như nghe nói thế, cuối cũng cũng yên tâm chút, quyết định sau này sẽ không rời khỏi thành phố B nữa.

Nghe xong Mễ Thiên Sư giải thích, Nhiếp Ung Hòa suy tư, cũng đem chuyện ông tra được gần đây nói với Mễ Thiên Sư, “Ta cũng tra được thân chủ bảo tháp rồi, theo thân chủ kia nói, cái bảo tháp này thực ra là do ông ta đi du lịch Tây Bắc nhặt được, cảm thấy chắc là thứ đồ tốt, vì lòng tham nên muốn cầm bán”

Vị thân chủ kia là một người du khách, hành tung bất định, dẫn đến người biết ông ta không nhiều. Ông ta sau khi bán bảo tháp này cho Phàn Huân, được một khoản tiền, lại đi du lịch tiếp, hồi trước mới trở về tiếp tục bày sạp, vừa rồi bị Nhiếp Ung Hòa tra ra, tiếc là không có nhiều tin tức.

Vì thế, manh mối đến đây bị đứt đoạn.

Đối với điều này, Nhiếp Ung Hòa cũng hơi bất đắc dĩ, tra xét lâu vậy tất cả đều cho thấy chuyện này kỳ thực là một việc trùng hợp, không có ai muốn hại ông, là ông xui xẻo nên mới gặp phải chuyện này thôi.

Mặc dù vậy, Nhiếp Ung Hòa vẫn để người ta quan sát chằm chằm thân chủ kia, cũng không nới lỏng.

Mễ Thiên Sư hỏi rõ thân chủ kia nhặt được chỗ nào ở Tây Bắc, sau khi rõ địa chỉ, cả trà cũng không uống nhấc chân đi ngay.

Mễ Thiên Sư vừa đi, An Như nói với chồng ngay lập tức, “Hóa ra cái cổ mộ gì đó nguy hiểm như thế, vậy sau này ông đừng có đi đến những chỗ đó nữa”

Nhiếp Ung Hòa là giáo sư khảo cổ học, thường xuyên đi cùng với một số chuyên gia khảo cổ đi nghiên cứu những cổ mộ được phát hiện ở các quốc gia, trước đây An Như cho rằng khảo cổ chính là vậy, ai ngờ hóa ra nó lại nguy hiểm thế, ngẫm lại mà thấy sợ.

Nhiếp Ung Hòa an ủi, “Không phải như em nghĩ đâu, bình thường tuy những mộ đó công khai cũng tồn tại nguy hiểm, nhưng cũng sẽ không có những thứ này…. không phải là đồ vật con người, khác hẳn với tòa cổ mộ ở Tây Bắc kia”

Trong nghề khảo cổ này, Nhiếp Ung Hòa ít nhiều biết trước đây bọn họ những người thường đi đến mộ, đều là loại gì đó không phải nhân loại, hoặc do tổ Dị văn thiên sư môn thanh lý hết mọi nguy hiểm. Đương nhiên, lúc trước trong đội khảo cổ của họ, ngoài một số chuyên gia khảo cổ và trợ lý ra, cấp trên cũng bố trí một hai người thiên sư tổ Dị Văn đến đề đề phòng mọi chuyện.

Vì thế Nhiếp Ung Hòa cũng không cần lo lắng quá.

Chuyện phát hiện cổ mộ lần này, cũng khiến ông cảm thấy hứng thú, có điều chưa cách nào xác nhận được tính an toàn, quốc gia hẳn cũng sẽ không công khai để những người bình thường như ông đi vào nghiên cứu.

Úc Linh sau khi ăn tối xong ở nhà dượng thì về nhà.

Buổi tối cô nằm trong chăn gọi điện cho Hề Từ, nói về cái cổ mộ không rõ kia.

“Gần đây Mễ Thiên Sư vẫn bận chuyện này, cũng không rõ trong cổ mộ đó có gì nữa, nếu thực sự có cương thi vương ngàn năm, nó có thể đi ra từ cổ một không ha?”

“Biết rồi” Đầu dây bên kia phun ra một chữ lạnh lùng,.

Úc Linh, “… Anh không nói chút gì đi à?’

“Không được rời khỏi thành phố B” Anh nói.

Úc Linh thỏa mãn, nói chuyện một hồi với anh, hòi dò xem tình hình anh dưỡng thương đến đâu, xong mới cúp điện thoại.

Sáng hôm sau, cô vừa buồn ngủ mơ màng, thì nhận được điện thoại của Hề Từ, anh nói liên miên cằn nhằn trong điện thoại, ‘Gần đây mọi chuyện không ổn, tốt nhất là đợi ở trong thành phố đừng có đi ra ngoài, có chuyện gì thì bảo Lâm Tứ đi làm là được, Lâm Tứ vẫn ở trong tiệm hoa đó…”

“Không ổn sao ạ?” Úc Linh ngậm bàn chải hỏi hàm hồ.

“Ngoan đi, nghe lời, đợi một thời gian ngắn nữa, anh sẽ đi thành phố B. Vượt qua khoảng thời gian này là tốt rồi, nếu gặp phải chuyện linh dị gì, đừng có mà cậy mạnh…”

Sau khi đợi Úc Linh ăn sáng xong, cuối cùng cũng tỉnh táo, cân nhắc một lượt lời Hề Từ nói, tổng kết ra hai điều: Một là gần đây không yên ổn, còn ở đâu không yên ổn anh cũng không nói rõ, đoán chừng là có liên quan đến những yêu ma quỷ quái kia; hai là một thời gian ngắn nữa anh sẽ tới thành phố B, ý là vết thương trên người anh đã đỡ hơn chút…

Tâm tình Úc Linh rất tốt, lúc đến trường quay, cũng không nghỉ ngủ như lúc trước ở trong góc nữa mà nhìn ra được những người chung quanh không kìm được đang nhìn cô, thầm buồn bực sao hôm nay cô ấy không ngủ nhỉ?

Thực ra loại người mới dễ dàng vào được trong đoàn làm phim này học được thứ dễ nhất, đó là chỉ cần người mới vào, sẽ quý trọng cơ hội được học tập, chỉ hận không thể một ngày 24h đều nằm trong đoàn làm phim hết. Thế mà người mới này chỉ cần không có chuyện gì thì lăn ra ngủ, không quan tâm đến gì hết, thật khiến người ta không biết làm sao định vị rõ được người mới là cô.

Có điều lúc đóng phim Úc Linh diễn cảm khá tốt, đạo diễn Trương rõ ràng là mát tính, thỉnh thoảng cũng chỉ điểm hai ba câu cho cô, đúng là khiến cô tiến bộ thần tốc, không biết đã khiến bao người thất vọng.

Cũng bởi thế, lúc này  người suy đoán hậu trường thân phận của cô ngày một nhiều, đối với nickname Đại tiểu thư của cô trên Internet, cũng có nhiều người dồn dập suy đoán xem cô có phải là loại con gái nhà giàu thích chơi trò trong giới giải trí không.

Thời gian không nhanh không chậm trôi qua, nhanh chóng tiến vào đầu tháng mười một.

Thời tiết tháng mười một ở thành phố B đã lạnh vô cùng, hôm đó sau khi diễn xong, Úc Linh bọc mình trong áo khoác rời khỏi trường quay.

“Chị Úc, định đi đâu ạ?’ Trần Minh Minh lái xe hỏi.

Hôm nay xong việc khá sớm, hiện giờ mới là buổi chiều, nếu về nhà cũng còn quá sớm, theo Trần Minh Minh thấy buổi chiều có thể đi vui vẻ một bữa.

Úc Linh nhìn ra đường phố ngoài cửa sổ, đột nhiên bảo, “Đi trung tâm thương mại đi”

“Mua quần áo ạ?’

“Ừm” Nên mua cho Hề Từ mấy món quần áo mùa đông rồi. Trần Minh Minh thấy đồng ý lái xe đi trung tâm thương mại.

Đến trung tâm, Úc Linh đến thẳng cửa hàng chuyên bán sỉ quần áo nam, Trần Minh Minh đi theo cô, thấy rõ đây là mua quần áo cho Hề tiên sinh.

Gần đây Trần Minh Minh cũng chưa thấy Hề Từ một thời gian rồi, tưởng hiện giờ Hề Từ đang ở đâu đó giao thiệp với những yêu ma quỷ quái, cô nàng cũng không nghĩ nhiều. Đợi lúc thấy Úc Linh mắt không chớp cứ lấy xoàn xoạt, mua một đống hàng hiệu nam mùa đông, bất giác ao ước.

Cô nàng có chút kích động muốn được chị Úc bao nuôi quá.

Chọn quần áo Hề Từ xong, Úc Linh dẫn Trần Minh Minh đi tới tiệm nữ trang, tiện quét hai bộ quần áo cho trợ lý có công vất vả, xem như thưởng cho cô nàng khoảng thời gian này rất khổ cực, khiến trợ lý cảm động rơi nước mắt, chỉ hận không vì cô mà máu chảy đầu rơi.

Lúc Trần Minh Minh đang cảm động ôm quần áo của mình, đột nhiên bị người ta đụng phải, nếu không được Úc Linh kéo một cái thì đã ngã xuống đất rồi.

Trần Minh Minh dừng lại, đang định xem ai va phải mình, thì nghe tiếng Úc Linh hỏi lạnh lùng, “Đi không có mắt à?’

Xưa nay Úc Linh không phải kẻ thích gây sự, Trần Minh Minh biết vị đại tiểu thư này lâu như thế, cảm thấy vị Đại tiểu thư này có thể ngoan cũng có thể láu cá, nhưng vẫn khác hẳn những người giàu khác, nếu không phải mình là con gái, chắc cô nàng sẽ bị Đại tiểu thư ngoan manh ấy quyền rũ mất hồn lúc nào không biết.

Vì thế lần đầu tiên nghe được cô dùng giọng điệu khiêu khích thế nói chuyện, bất giác thấy kinh ngạc vô cùng, quay đầu nhìn lại, thì thấy trước mặt hai cô là hai người phụ nữ trang điểm nồng đậm, tuy đã có tuổi nhưng đều được chăm sóc rất kỹ lưỡng.

Một trong hai người đó có mái tóc quăn, đeo dây chuyền trân châu, rõ ràng bị tức không rõ, nói lạnh lùng, ‘Cha cô chính là dạy cô thế hả? Chẳng có tý lễ phép nào cả’

Còn một quý phụ trung niên khác có mái tóc vén lên thì lại hơi không vui, có điều ẻ mặt vẫn ôn hòa, nói, “Hóa ra là Úc Linh à, đã lâu không gặp cháu rồi, gần đây sao không thấy cháu tới nhà chơi”

Úc Linh nói ung dung thong thả, “Cha tôi dạy tôi thế nào liên quan gì đến Triệu nữ sỹ ngài chứ? Bà là ai hả? Quản rộng thật đó” Sau đó dùng giọng điệu vô cùng bình thường nói với người khác, “Bác gái Thiệu lúc nào cũng không thích cháu đi nhà bác chơi mà, cháu biết rồi”

Trên mặt Thiệu phu nhân lộ ra thần sắc khó xử, trong lòng càng ngày càng thấy khó chịu.

Bà quả thật không thích Giang Úc Linh, nếu không trước đây cũng không phản đối chuyện con trai kết giao với cô, tiếc là vì chuyện này, mà con trai trở nên xa lạ với bà, mãi cho đến hiện giờ, bà cũng không biết bản thân mình năm đó lại sai vẫn cứ sai.

Triệu Hinh Lê bị cô làm cho phát giận run lên, đặc biệt là thấy khuôn mặt này, phảng phất như đang cười nhạo bà thất bại năm đó, trăm phương ngàn kế để gả cho người đàn ông kia, người đàn ông kia xưa nay chưa từng chạm qua bà, nhìn bà với ánh mắt như một vật bẩn thỉu buồn nôn, khiến bà trở thành trò cười cho họ hàng thân thích.

Cả đời này của bà, người hận nhất là Úc Mẫn Mẫn, còn có cả đứa con gái lớn lên vô cùng giống Úc Mẫn Mẫn này nữa, thậm chí sau đó còn hận con bé hơn cả Úc Mẫn Mẫn nữa.

Nếu không phải vì nó, Giang Vũ Thành cũng sẽ không ly hôn với bà, cũng chẳng quan tâm với Úc Y của bà.

“Cái con tiện nhân này…”

“Mẹ!’

Giang Úc Y đứng cách đó không xa thấy tình hình bên này, vội vàng tới, mở miệng cắt ngang lời của mẹ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.