🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau một ngày đi vất vả mệt nhọc, ăn uống no đủ, rồi tắm một cái, nằm trong chiếc chăn mềm ấm áp, quả thật là thỏa mãn cuộc đời vô cùng.

Úc Linh gần như không kìm được cơn buồn ngủ, cứ vậy mà ngủ say sưa.

Nhưng cô vẫn chưa ngủ thì nghe thấy trong phòng vệ sinh có tiếng nước chảy, đợi Hề Từ.

Hề Từ lau tóc đi ra, đi đến trước giường, nhìn thấy người trên giường chưa ngủ, vứt khăn mặt lau tóc xuống một bên, thả tóc mềm xuống, quấn sơ ra sau đầu, lộ ra cái trán trơn bóng, lọn tóc đen rơi xuống thái dương, càng tăng thêm một phần đẹp đẽ.

Anh ngồi lên giường, kéo người nằm trên giường vào lòng, nói dịu dàng bên tai cô, “Sao giờ còn chưa ngủ vậy?”

“Đợi anh…” Cô nói mơ màng.

Hề Từ cười khẽ, nằm lên giường, lại kéo cô vào lòng, cọ nhẹ cằm lên đỉnh đầu cô, bảo, “Mai anh dẫn em đi chào hỏi lão thái gia Thước gia nhé”

Lúc này đúng là người đã mệt mỏi rồi, đầu óc Úc Linh hơi mơ hồ, mơ màng đáp một tiếng ừ, hôn lên cằm anh rồi cứ thế ngủ mất.

Hề Từ thấy thế không kìm được sờ sờ khuôn mặt ấm áp của cô, nhằm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.

Trong bóng đêm, không rõ dây bàn long xuất hiện từ đâu xuyên qua cửa sổ, từ một góc lặng lẽ tràn ra khu trừ sạch uế khí trong không khí.

Không khí trong lành lay động, khiến giấc ngủ con người càng thêm sâu hơn.

**

Uế khí quá nặng trong không khí, với yêu mà nói đi vào trấn nhỏ này thực sự khó có thể ngủ say.

La Cốt mở cửa sổ ra, nhìn thoáng qua bầu trời trên sa mạc xa xa, uế khí ở đó khiến khí trời đất sầm xuống, lan tràn về phía này, che đậy bầu trời, thực sự khiến người ta khó có thể vui vẻ được.

“Hề Triển Vương không tới sao?’ La Cốt quay đầu nhìn về phía Bùi Lang hỏi.

La Luyến đang ngồi xếp bằng trên ghế salon, dùng một chiếc đao mài khéo léo chuốt móng vuốt của mình, bảo, ‘Hề TRiển Vương là yêu thanh cao như vậy, sao có thể chủ động đến đây chứ? Nói tới, không phải vì mưu, cho dù anh có đi qua tìm anh ta, anh ta cũng không nhất định gặp mặt anh, nhiều nhất là bảo Lâm Đạt đi ứng phó anh thôi’

Bạch Thỏ đỏ mặt ở trên ghế sofa khác nói, “Ai nha, vừa rồi tôi nhìn thấy Lâm Đạt, Lâm Đạt càng ngày càng đẹp trai, xem thực lực của anh ta đã gần đạt đại yêu rồi”

Nhìn bộ dạng xuân tâm nhộn nhạo của cô ả, Bùi Lang đồng tình bảo, ‘Chị Thỏ, chị đừng trăm ngàn lần đánh chủ ý lên anh ta đó, nếu chị làm bẩn anh ta, Hề Triển Vương sẽ xé xác chị ra đó”

Nghĩ đến gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Hề TRiển Vương khiến người ta nhìn mà thấy sợ hãi, Bùi Lang không kìm được run rẩy.

Giống đực mà xinh đẹp đến thế, thật khiến lòng người ta bất an.

Bạch Thỏ nhìn anh ta hừ một tiếng, nói lơ đễnh, ‘Các ngươi nam nhân thối đó biết gì? Nếu anh tình tôi nguyện, Hề Triển Vương có thể làm gì chứ? Đây chỉ là thuộc hạ của anh ta, cũng không phải con trai anh ta, anh ta lại còn quản cả chuyện họ lêu lổng với nữ yêu nào sao? Nhưng ta thực mong đợi con trai của Hề Triển Vương đó, chẳng biết khi nào thì anh ta và cái loại người nửa nọ nửa kia đó sinh nữa, nghe nói loại bán yêu hỗn huyết này rất đẹp, năng lực cũng rất mạnh, thật sự chỉ muốn cùng bán yêu nói chuyện yêu đương mà thôi…”

Bùi Lang thấy cô ả tính muốn chết không thèm khuyên nữa.

Con thỏ yêu này thực sự rất muốn ra tay với con trai của Hề TRiển Vương, không cần Hề Triển Vương ra tay, Giang Úc Linh nữ mạnh cũng có thể xé sống cô ả.

La Luyến cũng không muốn để ý tới ý tưởng điên rồ của Bạch Thỏ này. Yêu nữ thối, nói với La Cốt rõ ràng bất mãn, ‘Tôi nghe được tin, nữ nhân tổ Dị Văn kia dường như muốn có chủ ý phá hỏng gì đó. La Cốt, anh thấy sao?”

Nét anh tuấn tục tằn trên mặt La Cốt tỏ rõ khinh thường, ‘Chỉ bằng nữ nhân đó sao?”

“Vẫn để ý chút đi” La Luyến nói.

Bạch Thỏ gật đầu, phụ họa theo, “Nhân loại thực sự mà nói là kẻ âm hiểm giả dối hơn loài yêu chúng ta nhiều, tôi nói thật, nhân loại càng đáng sợ hơn, trong bụng nghĩ xấu, chỉ không cẩn thận cái đã bị họ bẫy rồi” Nói đến đây, lại tán thưởng bảo, ‘Vẫn là Hề Triển Vương lợi hại, nghe nói năm đó lúc xây dựng đất nước, người và yêu ký kết hiệp nghị, anh ta đã vì loài yêu chúng ta mà tranh được nhiều lợi ích, chỉ là phân chia địa bàn thôi, cũng là do anh ta đề xuất, quả thật là anh hùng trong loài yêu chúng ta đó”

Thần sắc La Cốt sầm xuống, đưa tay nắm cằm cô ả, “Anh ta thực sự lợi hại vậy sao?”

Bạch Thỏ nói ngay, “Đương nhiên, ngài cũng rất lợi hại, năm đó đàm phán, may mắn có ngài, mới có thế cục tốt Đông Bắc, chúng ta đều không quên được công lao của ngài” Nhưng so với Hề Triển Vương vẫn kém một chút.

Thấy cô ả thức thời, La Cốt cúi đầu hôn lên môi cô ả một cái, nói với La Luyến, ‘Đợi mai cơ Băng Vương đến, anh đi bái phỏng cô ấy”

Với Chuyện Hề Triển Vương không đến, La Cốt cũng không mất hứng, so với Hề Triển Vương tâm địa độc ác, vẫn nên tới địa bàn Cơ Băng Vương tuyết sơn trao đổi tốt hơn, bởi nữ yêu này luôn không nhiều chuyện lắm, chỉ cần lợi ích phù hợp, thì anh có thể đứng cùng trận tuyến với cô ta.

***

Khách sạn thiên sư đặt chân trong trấn nhỏ, lúc này nhóm thiên sư cũng không ngủ.

Ở đây tụ tập nhiều yêu như thế, lúc này yêu khí ngút trời, không lúc nào là không khiêu chiến thần kinh của họ, bảo sao ngủ được chứ?

Mễ Thiên Sư ngồi xuống buồng vệ sinh, đằng sau là một thủy quỷ ướt nhẹp gần như áp sát lên người anh ta, từng tiếng nước rơi thánh thót như ma âm đáng sợ, khiến anh ta xúc động chỉ muốn khóc.

Cuối cùng anh ta ra sức bấm tay niệm thần chú khống chế lá bùa, bay nhanh tới, áp lên mặt nước có thủy quỷ trong bồn rửa mặt buồng vệ sinh, lúc này mới run rẩy đứng thẳng lên, đỡ bồn rửa mặt thở dốc. Làm đi làm lại nhiều lần khiến mệnh anh ta ngắn hẳn.

Lão thái gia Thước gia thì nhàn nhã ngồi cách đó không xa ăn thịt nướng, thấy anh ta cuối cùng cũng giải quyết xong con thủy quỷ kia, gương mặt tròn trắng như bánh bao lộ ra cười nhạo, bảo, ‘Thật vô dụng quá, chỉ bằng chút bản lĩnh ấy, mà cháu có thể sống khỏe mạnh đến giờ thật là một kỳ tích đó”

Mễ Thiên Sư lau mồ hôi toàn thân, nói đầy tự hào, ‘Cái này có là gì? Bản lĩnh cháu lớn, lúc nào cũng có quý nhân phù trợ mà”

Lão thái  gia Thước gia gật đầu đồng tình lời anh ta nói, ‘Đúng thế, cháu cũng chỉ chút vận cứt chó ấy thôi”

Mễ Thiên Sư không để ý tới lão, đi qua bưng một ly nước lên uống, hỏi, “Lão thái gia, bao lâu nữa thì xuất phát ạ, lão tính ra ngày chưa?”

“Cháu cứ tính trước đi’ Lão thái gia Thước gia vẫy vẫy tay, còn có một tấm vải đỏ quỷ quái đặt trên bàn, mặt trên có mấy mai rùa và đồng tiền.

Mễ Thiên Sư biết lão thái gia đang khảo nghiệm anh ta, nên ngồi xuống trước bàn ngọc, cầm mai rùa và đồng tiền lên, bắt đầu bói toán.

Thuật bói toán Thước gia được người trong huyền môn khen ngợi hết lời, với chiêu thức thuật bói toán của Mễ Thiên Sư, gần như cũng được coi là tốt trong huyền môn, nhưng trước mặt Thước lão thái gia, thủ pháp thô thiển ấy của anh ta cũng không thành thạo, vỗ mạnh một cái lên đầu anh ta.

Mễ Thiên Sư vừa rồi bị lão thái gia dùng chiêu thủy quỷ luyện tập, lúc này lại bị khảo nghiệm thuật bói toán, pháp lực và tinh thần bị hao phí quá nhiều là bình thường, còn mệt hơn đối phó với cương thi, đến cuối cùng không nhịn được mà rơi mấy giọt lệ, cảm giác như mình làm con cháu Thước gia chẳng dễ dàng gì.

Thước lão thái gia cười tủm tỉm nhìn chắt trai bị ông đùa bỡn, mãi cho đến lúc cảm thấy gần được, mới bảo, “Hề Triển Vương đã tới đây rồi, mai hẳn là nó sẽ tới gặp ta, cháu nhớ rõ đi nghênh đón nó đó nhé”

Mễ Thiên Sư vừa nắm một mai rùa vừa ừ ừ môt tiếng.

Đợi lúc anh ta phản ứng kịp, lập tức trừng mắt, “Lão thái gia, người biết rõ hôm nay Hề Triển Vương mới tới, thế mà vẫn bắt cháu ở trong này à?’

Thước lão thái gia vỗ vỗ đầu anh ta, bảo quỷ nô tiễn anh ta ra ngoài.

Chắt trai giao thiệp với bạn bè khắp mọi nơi, có đủ bạn bè các loại, nhân duyên thật tốt quá, có thể đi khắp trong toàn bộ giới thần quái, tuy Thước lão thái gia cao hứng nhưng chuyện ông lão trải qua nhiều, hiểu được ít người trong huyền môn rất chướng mắt, đặc biệt là tổ trưởng tổ Dị Văn hiện giờ, là một con nhóc mặt mũi được mà quá truyền thống, là trưởng bối, dù thế nào cũng phải cố mà che chở cho tiểu bối nhà mình thôi.

Không cần làm bộ làm tịch, Thước lão thái gia cảm thấy không phải chuyện này hoàn toàn.

Vì thế sáng mai, lúc Hề Từ dẫn Úc Linh tới, Mễ Thiên Sư đã ra ngồi ngoài cửa từ sớm đợi.

Dưới mọi con mắt các thiên sư, Mễ Thiên Sư vô cùng thản nhiên nghênh đón một người một yêu này tiến vào địa bàn nhóm thiên sư.

Đêm qua sau khi về, anh ta đã cân nhắc hiểu được ý của lão thái gia.

Lão thái gia rõ ràng không muốn để cho anh ta có biểu hiện quá nóng với yêu ở phía bên kia trong thời kỳ vô cùng nhạy cảm này, vì thế đêm qua ép anh ta một đêm, không để anh ta đi tìm liên lạc với Hề Triển Vương. Hôm nay lại bảo anh ta ở chỗ này nghênh đón, chẳng qua chỉ muốn nói cho thiên sư này biết, nể mặt tổ Dị văn anh ta, nhưng nhóc con nhà mình lão vẫn muốn che chở.

Quả thật không thể làm tùy hứng được.

Vì thế mới nói, Mễ Thiên Sư trưởng thành như vậy cũng không thoát khỏi liên quan tới chuyện giáo dục trong nhà.

Là một người bình thường, Úc Linh hoàn toàn không tự giác từ địa bàn yêu chạy tới địa bàn thiên sư, điều này khiến cho rất nhiều thiên sư hơi rối rắm không rõ định vị tồn tại của cô là gì. Là yêu thì sao, cô lại là con người, mà làm con người thì sao, cô lại không biết phải trái ở lẫn trong loài yêu, thật khó làm quá.

Úc Linh không rõ nỗi buồn của thiên sư, cô đi theo Mễ Thiên Sư vào trong phòng Thước lão thái gia ở, thấy một vị mập mạp trắng trẻo…. hiền lành.

Thước lão thái gia thoạt nhìn không già yếu như tuổi của lão, mà ngược lại giống như một nam nhân chính trực tráng niên, dấu hiệu nhiều nhất là có một đầu tóc bạc và diện mạo khác.

Úc Linh không kìm được tò mò đánh giá lão, cô nghe nói vị này là ông nội của ông nội Mễ Thiên Sư, tuổi thì đã không thể tính rồi, nhưng hiện giờ nhìn tựa như một nam nhân chừng bốn năm mươi tuổi thôi, không tính là già.

Hay là sau khi tu vi thiên sư thành công, thì đều sống lâu và có thuật trẻ mãi không già ư?

Thước lão thái gia rất hợp vai vị trưởng bối, cười mời họ ngồi xuống uống trà, nhìn Úc Linh từ trên xuống đánh giá, cười tủm tỉm bảo, ‘Nhìn cháu và Úc Thiên Cạnh không giống, xinh đẹp hơn lão đó nhiều”

Úc Thiên Cạnh là đàn ông, cháu gái ngoại không phải xinh đẹp hơn lão ấy sao?

Mễ Thiên sư thầm trợn mắt về phía lão thái gia nhà anh ta.

Úc Linh đáp, ‘Cháu giống mẹ, mẹ cháu giống bà ngoại ạ”

Thước lão thái gia gật đầu, “Cháu gái giống mẹ thì tốt, giống mẹ xinh đẹp” Sau đó lại nói với Hề Từ, “Cháu trai của ta được các cháu chăm sóc ít nhiều, nó hơi ngốc tý, nhưng đối xử rất chân thành, cảm ơn cháu đã chăm sóc nó”

Hề Từ bưng ly nước lọc lão thái gia đưa riềng cho anh, từ điểm đó có thể nhìn ra Thước lão thái gia rất cẩn thận, nhìn lão mỉm cười, “Chuyện này không có gì, đại Mễ là bạn của cháu”

Vẻ mặt Mễ Thiên Sư cảm động nhìn Hề Từ, vì câu nói bạn bè này của Hề Triển Vương, anh ta cảm thấy bản thân mình có thể vì Hề Triển Vương lên núi đao xuống biến lửa cũng được tất.

Thước lão thái gia ngứa tay định tát một cái tới, thật không có tiền đồ mà.

Sau khi nói ít chuyện linh tinh ra, Thước lão thái gia mới vào đề chính, “Năm đó, Úc Thiên Cạnh tới tìm ta, muốn ta giúp cứu một người, giúp người đó tục mệnh. Ta cũng vậy lúc đó mới biết được, hóa ra lão là hậu duệ của bộ tộc thông linh, hà hà, lão giấu kỹ quá…”

Mễ Thiên Sư trợn tròn mắt nhìn, khiếp sợ nhìn lão thái gia nhà anh ta và vẻ trầm mặc của Úc Linh, sau đó không kìm được buồn bực vô cùng.

Anh ta từng nghe nói tới bộ tộc thông linh, nghe nói là trâu tồn tại trong huyền môn, chỉ tiếc ông trời  ghen tị, từ trăm năm trước đã tiêu diệt bộ tộc này. Nào đâu nghĩ tới, bên cạnh anh ta còn có một hậu duệ bộ tộc thông linh, loại người trâu truyền thuyết này lại ở ngay bên cạnh.

Chẳng trách mà người đẹp Giang lại uy vũ hùng tráng như thế, cả yêu đều có thể bảo vệ, hóa ra là huyết mạch của bộ tộc thông linh.

Thước lão thái gia và Úc Thiên Cạnh kết bạn, phải nói là Thước gia trong giới thần quái, chính là một trong ba đại gia tộc kỳ lạ khác, làm bạn rộng, đúng là khó có được, không những chỉ có người, mà cả yêu ma quỷ quái đều là bạn của họ, họ cùng Úc Thiên Cạnh người bộ tộc thông linh từng kết thân với nhau cũng không có gì lạ.

“Lúc trước, nghe nói Úc Thiên Cạnh đột nhiên chết, ta hơi không tin” Nói đến đây, Thước lão thái gia hơi thẫn thờ, ‘Tốt xấu gì chúng ta từng cùng nhau xông qua Quỷ Vực, nếm qua minh xà, nghe nói lão đã chết rồi, ta muốn chiêu hồn lão lại, hỏi chút lão xem còn có nguyện vọng gì, cố sức giúp lão. Ngờ đâu ta mở vò bố pháp, bất kể là âm phủ hay nhân gian cũng không tìm thấy Quỷ hồn của lão, sau đó mới biết từ chỗ Mễ Thiên Sư hóa ra lão bị người ta luyện thành Quỷ Vương….”

Thước lão thái gia sụt sịt mãi, Mễ Thiên Sư và Úc Linh nghe mà nhức hết cả đầu.

Cái gì mà xông Quỷ Vực, nếm Minh Xà, mấy thứ này nghe mà thấy muốn nổ tung đầu vậy? Có phải là thanh niên như họ không theo kịp ý nghĩ của người già không, đã không còn dũng khí này, vì thế mới khiến lão già người ta không thích mấy?

Nghe ra thì quả thật Úc Thiên Cạnh và Thước lão thái gia chính là một đôi bạn hung tàn, thích chạy loạn khắp nơi, còn chạy tới cả những nơi rất kỳ lạ nữa.

Thước lão thái gia cứ sụt sịt một hồi lâu, sau đó lộ ra một cái gương kỳ lạ cho Úc Linh xem, cái gương này to bằng bàn tay, thoạt nhìn giống như là thứ gương của phụ nữ cổ đại dùng, song không trơn bóng mà mặt trên có hoa văn tinh xảo, kỹ thuật cực kỳ tỷ mỷ, bên cạnh còn có ít ốc vặn, sờ vào có cảm xúc bất bình.

Thước lão thái gia nói với cô, “Ta chỉ có thể giúp lão được thế này, cháu nhận lấy đi, thứ này biết đâu chừng sau này sẽ có thể dùng được”

Úc Linh đưa tay ra nhận cái gương, hỏi, “Đây là gì ạ?”

Vẻ mặt Thước lão thái gia thần bí cười, “Phật dạy: Không thể nói, không thể nói!”

Úc Linh thấy thế, không hỏi nữa. Cô và nhóm thiên sư giao tiếp lâu như thế, cũng hiểu được đạo lý, thiên sư không muốn nói, vậy nhất định có liên quan đến mệnh huyền học gì đó hoặc mệnh số thiên cơ linh tinh gì đó, họ kỵ vài thứ, không dễ tiết lộ thiên cư, để tránh rước họa sát thân.

Cầm cái gương chẳng rõ có ích gì này, Úc Linh và Hề Từ cáo từ rời đi.

Đợi lúc họ vừa đi, Thước lão thái gia liền vặn tai chắt trai, cười tủm tỉm nói với anh ta, ‘Sau khi vào cổ mộ, nhớ rõ đi sát con bé kia đó, vận khí của thắng nhóc kia tuy cũng được nhưng lại không có tương lai, đi theo con bé có thịt ăn, chớ kỹ chưa?’

“Thật sao?” Mễ Thiên Sư không quá tin, “Cho dù có thịt ăn, cũng không tới lượt cháu ăn chứ ạ?”

Thước lão thái gia lại tát một cái tới, “Cái thằng nhóc ngu xuẩn này! lần này khác trước, chỉ cần con bé lộng một chút, cũng đủ cho cháu trở về chỗ cũ một trăm năm rồi”

Mễ Thiên Sư bị lão thái gia tát cho chóng mặt, trở về chỗ cũ  như lời lão thái gia nói, như hiểu cái gì xảy ra, trợn to mắt lên, “Lão đang nói…”

“Phật dạy: Không thể nói!” Thước lão thái gia lại tát thêm một cái cắt ngang lời anh ta, ngón tay chỉ lên trên, ý bảo anh ta câm miệng. Mễ Thiên Sư quyết đoán câm miệng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.