🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thân thể Lâm Chính bỗng cứng đờ, máu tươi từ lồng ngực tuôn trào, nhuộm đỏ trận pháp cổ phía trước.

Những kẻ tấn công nhanh chóng rút đao lại.

Phập!

Lâm Chính ngã mạnh xuống đất, bất động.

Một trong số những kẻ tấn công vẫn chưa yên tâm, cầm kiếm đâm liên tục vào người Lâm Chính, cho đến khi trái tim anh hoàn toàn nát bấy mới chịu dừng tay

"Chết rồi sao?"

"Ha, không ngờ Lâm thần y lừng lẫy lại chết dưới tay chúng ta. Chặt đầu hắn mang về cho Hội trưởng để lãnh thưởng thôi!"

"Được!"

Cả bọn vui mừng, lập tức hành động.

Ngay khi chúng chuẩn bị chặt đầu Lâm Chính, trận pháp cổ đột nhiên phát sáng rực rỡ, một luồng sức mạnh mạnh mẽ và bí ẩn từ trong đại trận bùng lên, đánh văng những kẻ tấn công.

Luồng sức mạnh này tựa như có linh trí, xoay quanh thân thể Lâm Chính, dường như đang chữa trị những tổn thương. Những vết thương chí mạng bắt đầu khép lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường và trái tim của anh đập trở lại, sự sống dần quay về.

Khi đám người kia lồm cồm bò dậy thì Lâm Chính người vốn đầy thương tích nay cũng đang chậm rãi đứng lên.

"Cái gì?"

Cả bọn như gặp ma giữa ban ngày, mắt mở to kinh hãi nhìn cảnh tượng khó tin trước mắt.

"A ... "

Lâm Chính rên rỉ trong đau đớn, kiểm tra cơ thể mình.

Nhìn trái tim đang được chữa lành nhưng vẫn còn tổn thương nặng nề, đôi mắt anh thoáng hiện sự phẫn nộ.

Anh nhìn về phía đám người kia bằng ánh mắt lạnh lẽo: "Nếu không phải tôi sớm đưa một luồng khí tức hộ tâm vào trận pháp cổ để kích hoạt khi nguy cấp thì e rằng đã chết dưới tay các người rồi!"

"Mày ... "

Tên cầm đầu vừa kinh ngạc vừa tức giận, gầm lên: "Xông lên! Chặt hắn thành tám mảnh cho tôi!"

"Rõ!"

Đám người kia lại gầm thét, lao về phía Lâm Chính.

Lâm Chính hu lạnh, cố nen đau đon, phat tan khí tức toàn thân.

Những luồng sáng như dây thừng bắn ra, quấn chặt lấy đám người đang tấn công anh, trói chặt chúng tại chỗ khiến chúng không thể nhúc nhích.

"Chỉ dựa vào các người mà muốn giết tôi sao?", giọng Lâm Chính lạnh như băng, ẩn chứa sát ý đáng sợ. Anh từng bước tiến về phía những kẻ bị trói. Mỗi bước chân của anh như giẫm thẳng lên trái tim chúng, khiến chúng kinh hoàng tột độ

"Lâm thần y, tha mạng! Chúng tôi chỉ làm theo lệnh!", một kẻ sợ hãi đến tái mét mặt, vội vàng cầu xin.

"Muốn sống? Rất đơn giản, nói cho tôi biết tình hình trên núi, vị trí cụ thể của Hội trưởng. Nếu câu trả lời khiến tôi hài lòng, có lẽ tôi sẽ cho các người một con đường sống".

Lâm Chính bình thản đáp.

Nghe vậy, cả bọn nhìn nhau, ánh mắt đầy do dự.

"Các người nên biết, nếu tôi muốn giết thì các người sẽ không được chết dễ dàng đâu".

Lâm Chính noi xong lien rut ra Hồng Mông Long Châm.

Thấy cảnh này, đám người kia lại càng kinh hãi.

Tên cầm đầu cắn răng, mở miệng: "Lâm thần y, tôi nói! Cấm chế trên núi đã bị liên quân phá hoại đến mức gần như sụp đổ. Hội trưởng đang ở đại sảnh nghị sự phía sau ngọn núi chính cùng các thành viên cốt cán. Nghe nói ... Hội trưởng nắm giữ một pháp bảo có thể ... có thể quyết định cục diện ... "

"Pháp bảo? Là thứ gì?"


Khi bọn chúng còn định nói gì đó, từ trận pháp cổ đột nhiên bắn ra vài luồng khí tức đáng sợ, trong chớp mắt nghiền nát cả đám người kia thành bụi.

Máu tan thành sương mù, bay vào trận pháp.

"Dù lão ta có pháp bảo gì thì hôm nay núi Thánh Huyền này cũng phải bị san bằng ... "

Ánh mắt Lâm Chính ánh lên vẻ quyết tâm, nhẹ nhàng đặt tay lên trận pháp ...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.