Chương trước
Chương sau
Thân ảnh của Lâm Chính giống như một ngôi sao băng sáng chói, trong nháy mắt xuyên thủng bầu trời tối tăm.

Trong khu vực Thiên Lôi Khoá Long, những tia sét giống như những con rồng dường như có sức sống, chúng rít lên bằng răng và móng vuốt, giải phóng một

sức mạnh hủy diệt đáng sợ.

Lâm Chính lao mình về phía đó, con người nhỏ bé lại toát ra khí thế kiên cường và mạnh mẽ.

Sức mạnh chân long trong anh dâng trào như ngọn lửa rực cháy, và xung quanh anh xuất hiện vầng sáng màu vàng khiến Lâm Chính trông oai phong như

một vị thần.

Đạo sấm sét đầu tiên giống như lưỡi kiếm khổng lồ, đem theo sức mạnh huỷ diệt vạn vật đánh về phía Lâm Chính.

Lâm Chính hừ lạnh, hai tay kết thành hình ấn, một lá chắn màu vàng ngưng tụ trước mặt anh.

Tia sét va vào lá chắn làm phát ra tiếng động đinh tai nhức óc.

Lá chắn rung lên bần bật nhưng vẫn miễn cưỡng đỡ được đòn sấm sét này. Những người ở bên dưới không khỏi kinh ngạc hô lên.

"Anh ấy tiếp được đòn đó sao?"

Tiên Chính Nhất hơi sững lại nhưng sau đó khẽ lắc đầu: "Thật là ngu ngốc, cứ như vậy thì đỡ được mấy đòn cơ chứ?"

Quả đúng như vậy!

Những đạo sấm sét tiếp tục nối đuôi nhau giáng xuống giống như một trận mưa xối xả.

Lâm Chính biết nếu cứ tiếp tục dùng vũ lực cưỡng ép như thế này rõ ràng là không thực tế, vì vậy anh lập tức dùng chưởng lực mạnh mẽ đánh lại về phía sấm sét.

Tuy nhiên, ngay cả như vậy, lực sấm sét vẫn không thể bị phân tán hết.

Vẫn sẽ có một phần nhỏ sét đánh vào cơ thể anh.

Cơ thể Lâm Chính lập tức run lên khi bị sét đánh.

"Chuẩn bị sẵn sàng!"

Tiên Chính Nhất thấy tình thế không ổn, lập tức hét lên.

Đúng lúc này, một con rồng sấm sét khổng lồ từ trên mây hiện ra, há cái miệng khủng bố lao về phía Lâm Chính.

Sức mạnh của con rồng này vượt xa tất cả những tia sét trước đó, và luồng khí kinh hoàng mà nó tỏa ra khiến toàn bộ không gian như móp méo.

Tiên Chính Nhất khuôn mặt tái nhợt, vội vã hét lên: "Lâm tiên sinh, rút lui, rút lui mau!"

Nhưng Lâm Chính không có ý định lùi lại, thay vào đó anh còn lao về phía con rồng sét.

Điên rồi! Người này chắc chắn bị điên rồi!

Hầu như tất cả mọi người đều có suy nghĩ này, mở to mắt nhìn cảnh tượng điên rồ trước mặt.

Cuối cùng!

Bang!

Lâm Chính va chạm với con rồng sấm sét. Một tiếng nổ dữ dội vang lên.

sấm sét vô tận nổ tung trên bầu trời.

sấm sét kinh hoàng lan ra mọi hướng. Như một tấm lưới che phủ cả bầu trời. Mọi người ngơ ngác nhìn.

Đôi mắt Tiên Chính Nhất nheo lại.

Trên đời này làm sao có thể có người chủ động chui vào chỗ chết như vậy nhỉ?

Ngay cả anh ta cũng không có can đảm để đối đầu trực diện với con rồng sấm sét vừa rồi.

Nhưng người kia không những không rút lui phòng thủ mà còn lao thẳng về phía con rồng đó.

Đây rõ ràng là đang tìm chỗ chết!

Nhìn thấy bầu trời sấm sét, mọi người trong lòng đều nghẹn lại.

"Thưa đại... đại nhân, liệu người đó đã chết chưa?”

Một thuộc hạ cẩn trọng đi đến bên cạnh Tiên Chính Nhất, run giọng nói.

Tiên Chính Nhất trầm mặc hồi lâu, khàn giọng đáp: "Nếu anh ta đã chết, quay. đầu lập tức rời đi".

"Liệu có kịp không..."

"Mặc kệ đi!"

"Vâng".

Đó là Lâm Chính!

Lâm Chính hai tay dang rộng, sấm sét vô tận bao quanh cơ thể anh, như thể đang tấn công, nhưng cũng ... giống như đang rửa tội!

Lúc này, tất cả sấm sét dường như bị thu hút, điên cuồng đánh về phía Lâm Chính.

Nhất thời, toàn bộ khu vực Thiên Lôi Khoá Long đều chấn động...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.