Sóng võ vào mạn tàu tạo nên những tiếng động lớn.
"Với khả năng của anh, vượt biển dễ như trở bàn tay, cần gì phải dùng tàu thuyền?"
Lâm Chính đứng trên boong tàu bình tĩnh nói.
Con tàu tuy được đẩy bởi khí tức của hàng chục cao thủ và tốc độ cực nhanh nhưng vẫn không nhanh bằng bay trên không.
"Đảo Thiên Khiếu trước nay chưa từng bị người đời phát hiện là bởi vị trí địa lý đặc biệt của nó. Chúng ta căn bản không thể bay tới đó được".
"Hội trưởng rốt cuộc có liên quan gì đến đảo Thiên Khiếu của các người?" Lâm Chính trầm giọng hỏi.
Tiên Chính Nhất không vội vã trả lời ngay mà đưa mắt nhìn về phía trước, khẽ mỉm cười đáp: "Ông ta là người của đảo chúng tôi".
"Hả?"
Lâm Chính có chút sững sờ, anh cảm thấy khá ngạc nhiên trước câu trả lời này.
Tiên Chính Nhất hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt bình thản: "Lâm thần y, đảo Thiên Khiếu là một nơi tách biệt và bí ẩn với thế giới. Nơi này không được thế nhân biết tới và có sức mạnh vô song. Chúng tôi rất nhiều năm sống ở ngoài biển, không can dự vào những tranh chấp chốn giang hồ. Nhưng nếu có thứ gì uy hiếp đến chúng tôi, chúng tôi sẽ không ngần ngại mà ra tay. Chúng tôi muốn hợp tác với anh là vì sự phát triển của núi Thánh Huyền đã đe dọa đến an nguy của của đảo Thiên Khiếu".
Lâm Chính cau chặt mày lại, rơi vào trầm tư.
"Đến khi lên đảo anh sẽ hiểu mọi chuyện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than/3665891/chuong-6112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.