Chương trước
Chương sau
Khụ khụ! Khụ khụ khụ khụ...

Lâm Chính ho dữ dội và nôn ra máu từ miệng. Sắc mặt anh trở nên tái nhợt, toàn thân khẽ run rẩy.

Chứng kiến cảnh tượng này, mọi người trong liên minh Thanh Huyền đều vô cùng sợ hãi.

“Minh chủ!"

“Không xong rồi, minh chủ bị thương rồi!"

“Chết tiệt, đến minh chủ cũng không thắng nổi lão ta?"

Mọi người lo lắng và siết chặt nắm đấm.

Nam Ly thành chủ, Mị Mộng, Ái Nhiễm và những người khác đưa mắt nhìn nhau. Mọi người đều bất giác đặt tay lên vũ khí của mình, khí tức trong cơ thể họ bắt đầu trỗi dậy.

“Lát nữa nếu như minh chủ bại trận, chúng ta sẽ xông lên giết hết bọn chúng. Dù phải trả giá thế nào, ít nhất... phải giữ được mạng cho minh chủ trước".

Ái Nhiễm nghiến răng, trầm giọng nói.

“Được!"

Mị Mộng nặng nề gật đầu.

Đến nước này, liên minh Thanh Huyền không còn lối thoát.

Khi Người Dọn Dẹp nhìn thấy những động thái kỳ lạ của liên minh Thanh Huyền, khóe miệng ông ta lập tức nhếch lên, cười khinh thường: “Những kẻ không biết sống chết này, ha ha. Xông lên đi, kẻ nào càng chống cự thì sẽ chết càng nhanh”.

Nhưng vào lúc này, một lưồng ánh sáng vàng rực đột nhiên tỏa ra từ cơ thể Lâm Chính.

Mọi người đều kinh ngạc.

Trong ánh sáng vàng, dường như có một con rồng đang bay lượn, không ngừng xoay quanh Lâm Chính.

“Đó là?"

Người Dọn Dẹp ngay lập tức nheo mắt lại và nhìn chằm chằm vào con rồng đang bay.

Sau khi nhìn kỹ hơn, ông ta mới nhận ra rằng đó thực ra là những cây kim vàng.

Chỉ thấy những cây kim vàng này điên cuồng xoay tròn xung quanh Lâm Chính, mỗi lần xoay được một vòng sẽ đâm vào cơ thể Lâm Chính bảy bảy bốn mươi chín lần.

Sau nhiều vòng xoay như vậy, Lâm Chính đã bị hàng vạn mũi kim đâm vào. người.

Nhưng cơ thể anh đang hồi phục với tốc độ đáng kinh ngạc khi được những cây kim vàng châm vào cơ thể.

“Cậu có thể hoá giải Luân Hồi thần châm của tôi?"

Người Dọn Dẹp nhìn với vẻ hoài nghi.

Đây là Cổ Châm Quyết, rất thâm thuý và khó hiểu nhưng lại được Lâm Chính vận dụng thành thục đến vậy.

“Lã nào cậu cũng biết về Luân Hồi thần châm?”

Người Dọn Dẹp nghỉ hoặc hỏi.

“Trước đây tôi chỉ được biết nửa vời, hiểu biết của tôi về Luân Hồi thần châm chỉ dựa trên ghi chép lịch sử. Nhưng vừa rồi, khi ông sử dụng nóđã giúp tôi hiểu ra tất cả. Những điều trước đó tôi vẫn nghi vấn bỗng trở nên rõ ràng, cho nên có. thể nói giờ tôi đã hiểu được nớ'.

Lâm Chính khế đáp.

Lúc này, những cây kim vàng xung quanh đã dừng xoay, chỉ lơ lửng bên cạnh anh.

Nghe vậy, Người Dọn Dẹp im lặng.

Một lúc sau, ông ta hít một hơi thật sâu, khàn khàn giọng nói: 'Lâm thần y, tôi phải thừa nhận rằng xét về y thuật, thiên phú của cậu là chưa từng có và không có đối thủ. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa y thuật của cậu là tốt nhất trên thế giới. Cho dù cậu hiểu được Luân Hồi thần châm thì sao? Cậu không nghĩ rằng đây là phương pháp duy nhất mà tôi có đấy chứ?”

“Còn phương pháp của tôi thì sao?”

Lâm Chính hỏi ngược lại.

Người Dọn Dẹp nhất thời không nói nên lời, sau đó tức giận: "Vậy để tôi xem xem cậu có bản lĩnh gì!"

Tấm khiên chắn trên người Lâm Chính rung chuyển dữ dội, một lực khổng lồ bóp méo khoảng không xung quanh.

Nhưng dù vậy, tấm khiên vẫn không hề hấn gì. Người Dọn Dẹp không thể xuyên thủng hàng phòng ngự của Lâm Chính.

Người Dọn Dẹp rất tức giận.

“Nếu đã như vậy, hãy xem châm thuật thực sự của tôi đây!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.