Chương trước
Chương sau
Lâm Chính sửng sốt.

Kiều Bất Dịch chính là người biết cách tìm ra mỏ bột Tử Thiên sao?

Nhưng ông ta dựa vào đâu để tìm thấy nó? Lâm Chính nhanh chóng nhìn xung quanh.

Nhưng xung quanh chỉ là những vùng đất hoang, chẳng có gì cả.

Kiều Bất Dịch vẫy tay và một nhóm người trong Đại hội tay cầm cuốc xẻng bắt đầu đào bới trên mặt đất.

Một lúc sau, một thành viên trong Đại hội dường như đã phát hiện ra điều gì đó liền bắt đầu cào bới cật lực.

Thấy vậy, những người khác cũng chạy tới chỗ người đàn ông này và bắt đầu phụ một tay.

Hiện trường vô cùng nhộn nhịp.

Chẳng mấy chốc một cái hố lớn đã được họ đào. xong.

Nhưng những người này dường như không có ý định dừng lại và tiếp tục đào bới cật lực.

Không lâu sau.

Bùm! 

Một luồng khí màu tím đột nhiên lao ra khỏi cái hố lớn họ đào.

Những người của Đại hội đang đào bới còn chưa kịp né thì trong nháy mắt đã bị lưồng khí màu tím thổi bay. 'Từng người một ngã xuống đất, da thịt bị xé toạc, máu chảy khắp người trông cực kỳ đau đớn.

Lâm Chính sửng sốt và nhìn vào trong hố.

Khi đó anh mới phát hiện ra rằng thực ra còn có một cái hố tự nhiên kéo dài xuống rất sâu trong lòng đất.

Luồng khí màu tím phun ra từ chính cái hố này.

"Lâm thần y, xin hãy nhanh chóng chữa trị cho những người bị thương của chúng tôi”.

Kiều Bất Dịch vội vàng chỉ vào những người năm dưới đất nói.

"Đó chỉ là những vết thương ngoài da, đơn giản thôi”.

Lâm Chính nhẹ nhàng nói, sau đó từ trên người lấy ra hai bình sứ nhỏ ném về phía Kiều Bất Dịch.

"Hãy bôi lên cho họ đi. Thứ này có thể nhanh chóng chữa lành vết thương của bọn họ".

"Cảm ơn Lâm thần y”.

Kiều Bất Dịch vội vàng đưa thuốc cho thuộc hạ. 

"Đây là lối vào mỏ Tử Thiêt ông giỏi thật đấy”.

Kiều phó tướng quân,

Thu Tẩm Nhiễm liếc nhìn cái hố tự nhiên bên trong và mỉm cười nói.

"Là những thuộc hạ này đào ra, có liên quan gì đến tôi đâu?"

Kiều Bất Dịch bình tĩnh nói.

"Không phải tất cả những thuộc hạ đó đều do ông đào tạo sao? Công lao này còn không phải của ông sao?"

Thu Tẩm Nhiễm mỉm cười đáp.

Nhưng cô ta vừa nói xong, Kiều Bất Dịch liền lập tức. ho khan mấy tiếng.

Thu Tẩm Nhiễm giật mình, nhìn thấy vẻ mặt không tự nhiên của Kiều Bất Dịch, cô ta liền lập tức nhận ra mình lại lỡ lời.

"Kiều phó tướng quân, ông có thể nói cho tôi biết vì sao ông biết được nơi này có một hang động ẩn không?”

Lâm Chính bình thản nhìn Kiều Bất Dịch hỏi. "Lâm thần y cũng cảm thấy đây là vấn đề không dễ trả lời đúng không? Đây là bí mật của Đại hội chúng tôi, không thể tùy tiện nói cho cậu biết, xin thứ lỗi!"  

Kiều Bất Dịch bình tĩnh nói.

"Được rồi được rồi, nếu ông không muốn nói thì thôi

vậy”. Lâm Chính mỉm cười. Anh cũng không trông mong Kiều Bất Dịch sẽ nói ra.

"Hiện tại lối vào mỏ Tử Thiên đã mở, chúng ta đi vào đi.

Lâm Chính nói.

"Lâm thần y đừng vội, chúng ta vẫn phải làm một số công tác phòng hộ”.

Thu Tẩm Nhiễm mỉm cười. "Công tác phòng hộ?”


Thu Tẩm Nhiễm gật đầu và nói: "Đây là một luồng

khí độc chỉ có ở khu vực khai thác bột Tử Thiên. Nó giống như luồng khí toả ra từ mỏ Tử Thiên. Những khu mỏ dưới lòng đất đã lâu không được khai quật chắc chắn sẽ có những loại khí như thế này... Với môi trường như vậy, nếu người bình thường đi vào mà không có đồ bảo hộ, họ sẽ dễ dàng bị loại khí này ăn mòn tâm cảnh, khiến họ tẩu hoả nhậo ma, trở nên điên loạn, sau đó nổ tung mà chết!

"Đáng sợ như vậy sao?” Lâm Chính giật mình. "Đây đều là những bài học xương máu”.

Kiều Bất Dịch vẻ mặt nghiêm túc nói, sau đó cầm lấy một bộ quần áo bảo hộ bên cạnh ném cho Lâm Chính.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.