Chương trước
Chương sau
"Chữa thương sao? Gì vậy? Đây chính là lý do mấy người mời tôi đến đây à?"

"Ha ha, Lâm thần y đừng hiểu lầm. Chuyện này chỉ là Tình cờ xảy ra thôi. Hơn nữa, Lâm thần y, y thuật của anh trên thế giới là vô song. Bây giờ Kiều phó tướng quân bị thương, nếu có thể nhờ anh xem giúp thì chúng tôi cũng sẽ yên tâm hơn phải không?”

Thu Tẩm Nhiễm nặn ra một nụ cười, nói.

"Đúng vậy, Lâm thần y, ở đây tuy rằng chúng tôi cũng có nhân viên y tế, nhưng y thuật của bọn họ làm sao có thể so sánh với cậu? Chỉ cần cậu xem giúp tôi, tôi nhất định sẽ khắc ghi ân tình này!"

Kiều Bất Dịch vội vàng nói.

Lâm Chính khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi đi tới, nói: "Cho tôi xem vết thương của ông đi!"

"Được rồi, cảm ơn! Cảm ơn cậu rất nhiều!" Kiều Bất Dịch có vẻ vô cùng vui mừng. Lâm Chính kiểm tra vết thương.

Một lúc sau, anh mới buông tay ra, vẻ mặt có chút đăm chiêu.

"Sao rồi? Lâm thần y, vết thương của tôi..." Kiều Bất Dịch lo lắng hỏi. 

"Do đâu mà ông bị thương như vậy?" Lâm Chính bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chäm Kiều Bất Dịch rồi hỏi.

Kiều Bất Dịch thoáng ngạc nhiên, không ngờ Lâm Chính lại hỏi vấn đề này. Ông ta nhìn Thu Tẩm Nhiễm

bên cạnh, rồi nhìn Lâm Chính với vẻ do dự.

"ồ, vết thương này là do Kiều phó tướng quân hôm nay trong lúc tu luyện vô tình bị thương!"

Thu Tẩm Nhiễm mỉm cười đáp.

"Xem ra các người không có thành ý! Trong trường hợp này, Lâm mỗ sẽ không phiền nữa”.

Lâm Chính hừ lạnh một tiếng, đứng dậy rời đi.

"Này, này, này Lâm thần y đừng tức giận, đừng tức giận!"

Thu Tẩm Nhiễm vội vã ngăn Lâm Chính lại.

"Dù chỉ biết chút y thuật nhưng tôi hoàn toàn có thể nhìn ra vết thương này là do đâu gây ra. Tôi đã hỏi thì các người nên thành thật trả lời. Đừng coi tôi như một đứa trẻ ba tuổi”.

Lâm Chính mặt không biểu cảm đáp. "Lâm thần y, chuyện này... Nói thật, thật sự rất khó

giải thích rõ ràng, bởi vì nó liên quan đến bí mật của Đại hội chúng tôi! Thật sự rất không tiện tiết Xin thứ lỗi cho chúng tôi..."

Thu Tẩm Nhiễm có vẻ bối rối.

"Bí mật?"

Lâm Chính trong lòng có chút lay động, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh nói: "Hiện tại chúng ta đang chữa bệnh cứu người, tôi cần biết rõ tình trạng của bệnh nhân. Nếu các người có bí mật không thể nói thì có thể tự để nhân viên y tế của các người chữa trị, tìm tôi làm gì?"

"Cái này... cái này..."

Thu Tẩm Nhiễm do dự một lát, nhưng cuối cùng thở dài, lắc đầu nói: "Thôi vậy, Lâm thần y, nếu anh đã hỏi

đến như vậy mà tôi không trả lời thì đúng là tiểu nhân!"

"Vậy cô hãy thành thật nói xem chuyện gì đang xảy ra?"

"Lâm thần y, tôi nói thật cho anh biết, vết thương của Kiều phó tướng quân là do cơ quan của Đại hội gây ra”.

“Tôi cũng nhận thấy có vẻ vết thương này do một thứ máy móc nào đó gây ra nhưng không rõ đó cụ thể là thứ gÌ".

"Chắc chắn là không thể nhìn ra được, bởi vì cơ quan này được tạo thành từ bột Tử Thiên!"


Thu Tẩm Nhiễm giọng khàn khàn nói: "Lâm thần y, thực ra chúng tôi đang tiến hành nhiệm vụ mà Đại hội giao phó, đến một khu vực đặc biệt để khai thác bột Tử Thiên. Có lẽ anh cũng đã biết rồi, thứ bột này là thứ vô cùng cần thiết cho quân đội của chúng tôi. Không có nó, sức chiến đấu của người trong Đại hội sẽ giảm sút rất iều, cho nên mỗi ngày chúng tôi đều phải ụ mộ lượng lớn thứ bột này. Mà bột Tử Thiên này chỉ tồn tại ở một khu vực đặc biệt của Đại hội, cho nên nhiệm vụ của chúng tôi là tới đó khai thác loại bột này. Anh hiểu chứ?"

"Khu vực khai thác bột Tử Thiên là ở đâu?"

Lâm Chính trầm giọng hỏi, đôi mắt như sáng lên... 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.