Chương trước
Chương sau
Lời nói của Từ Chính giống như một gáo nước lạnh dội vào đầu Lâm Chính.

Anh đứng đó sững sờ hồi lâu, cuối cùng thở hắt ra một hơi, nói: "Từ Chính, vì việc sao chép loại vật liệu này đòi hỏi chỉ phí cao nên gần như không thể sản xuất hàng loạt, phải không?”

"Nghiêm túc mà nói thì đúng là vậy”.

"Được rồi tôi hiểu rồi”.

Lâm Chính gật đầu, sau đó quay người nháy mắt với người phía sau.

Chẳng mấy chốc, một chiếc hộp đã được khiêng tới. Từ Chính bước tới và mở hộp ra, anh ta rất ngạc nhiên khi nhìn thấy một lượng lớn bột Tử Thiên được đặt

trong hộp.

"Tôi vốn tưởng rằng loại vật chất này... vô cùng quý hiểm, thật không ngờ lại có nhiều như vậy?"

Từ Chính kinh ngạc nói.

"Ồ? Anh đã thấy thứ này rồi sao?"

Lâm Chính tò mò hỏi.

"Lâm tiên sinh, trang bị anh đưa cho tôi có chứa những thứ này. Có thể nói những thứ này giống như đạn. Nếu không có thứ bột này, trang bị kia sẽ gần như không có tác dụng gì cả”.

Từ Chính cười đáp.

"Anh có biết thành phần của loại bột này gồm những gì không?"

"Tôi vẫn chưa thể phân tích đầy đủ được, tôi cần chút thời gian”.

Từ Chính đáp. “Bao lâu thì có kết quả?”

"Trên lý thuyết thì trong vòng ba ngày là xong! Nhưng tôi muốn biết, Lâm tiên sinh anh muốn tôi phân tích thành phần của thứ này để làm gì?"

“Nếu những thiết bị giống như của Đại hội không thể sản xuất hàng loạt thì liệu có thể phát triển được thiết bị mới của riêng chúng ta từ thứ bột này không?”

"Năng lượng của những hạt bụi này rất mạnh, nếu chúng ta muốn phát triển thiết bị phù hợp với chúng thì yêu cầu về vật liệu sẽ rất cao! Hiện tại, vật liệu trong tay tôi cũng có một số đáp ứng được, nhưng giá thành có lế lại là một cái hố sâu không đáy”.

“Đã cường hóa chưa?” Lâm Chính bắt đầu cảm thấy đau đầu.

Đại hội đã chiếm đoạt một nửa tài nguyên trong vực 

Diệt Vong, khiến nguồn vốn hiện tại của Dương Hoa không hề dư dả. Bởi vì dược liệu Lâm Chính khai thác ở vực Diệt Vong phần lớn đều được bán cho người dân với giá gần như giá gốc, lợi nhuận thì vẫn có, nhưng không hề cao.

Nếu chúng ta lại lấy tiền từ Dương Hoa, chỉ sợ Dương Hoa sẽ phá sản mất.

"Lâm tiên sinh, muốn cường hóa cũng cần thời gian”.

"Khoảng bao lâu?"

"Khá lâu, có lẽ phải tính theo tháng!"

"Tôi không thể đợi lâu thế được”.

"Lâm tiên sinh... Tôi thực sự cũng hết cách rồi”.

Từ Chính thở dài.

Lâm Chính cũng biết Từ Chính đang gặp khó khăn. Thực ra, với tình hình hiện tại, cho dù có đủ kinh phí, Từ Chính cũng không thể nhanh chóng sao chép những trang bị này cho anh được.

Suy cho cùng, bản thân Từ Chính không có nhiều nền tảng Võ đạo và thứ mà anh ta đang nghiên cứu và phát triển là những món vũ khí cao cấp của Đại hội.

"Từ Chính, anh cứ mạnh dạn làm đi, tôi sẽ tìm cách

giúp anh có được những thông tin cần thiết về những món đồ này”. 

Lâm Chính suy nghĩ một chút, khàn giọng nói.

"Nếu anh thực sự có thể làm được điều này thì sẽ giúp ích rất nhiều cho quá trình nghiên cứu của tôi”.

Từ Chính mỉm cười đáp. "Tốt lắm, đi làm việc đi!" Lâm Chính nói xong liền xoay người rời đi.

Nhưng anh vừa trở về Liên minh Thanh Huyền, Nam Ly thành chủ vội vã bước tới, vẻ mặt rất nghiêm nghị.

"Minh chủ, lại có người từ Đại hội tới!" "Tới làm gì?" Lâm Chính không khỏi ngạc nhiên, vội vàng hỏi.

"Bọn họ nói đang có một vấn đề gì đó muốn nhờ minh chủ giúp đỡ!"

Nam Ly thành chủ khàn giọng nói.

Nhưng Nam Ly thành chủ lại nói: "Đại hội nói sẽ có thù lao!"

"Thù lao?"

Lâm Chính sững lại. 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.