Chương trước
Chương sau
Nghe được lời này, Lâm Chính đương nhiên rất vui mừng.

Thứ bột màu tím này hiển nhiên có giá trị hơn những trang bị kia.

Lâm Chính đã có trang bị của nhóm người Lý Uyển Dung, thực ra có thêm nhiều bộ nữa cũng không có ý nghĩa gì nhiều.

Nhưng loại bột màu tím này hình như có liên quan đến sức mạnh của người trong Đại hội, Lâm Chính sao có thể không cần chứ?

"Lâm thần y, tôi có thể cho cậu thứ này, nhưng cậu không những phải ngừng truy cứu chuyện này mà còn phải giúp chúng tôi cứu những người đó nữa! Tôi nghĩ việc này đối với cậu cũng không có gì khó khăn nhỉ?"

Kiều Bất Dịch lại hỏi.

"Trong trường hợp của họ, tôi thậm chí không cần phải tự mình cứu sống họ”.

Lâm Chính bình thản nói, sau đó nhìn về phía Nam Ly thành chủ.

Nam Ly thành chủ hiểu ý, lập tức sai người khiêng mười thi thể xuống.

"Tôi nghĩ việc chữa trị sẽ mất chút thời gian. Bây giờ ông có thể đưa đồ cho tôi rồi chứ?” 

Lâm Chính thong thả hỏi lại. “Được”.

Kiều Bất Dịch gật đầu, lập tức sai người thu thập thứ bột màu tím trong tay mọi người trong Đại hội đưa cho Lâm Chính.

"Kiều phó tướng quân!"

'Thu Tẩm Nhiễm vẻ mặt do dự, cúi người lại gần một chút, khàn giọng nói: "Việc này liệu có gây bất lợi cho. Đại hội không?"

“Cô đang muốn nói gì?" Kiều Bất Dịch mỉm cười hỏi.

"Hắn ta đã lấy đi trang bị của chúng ta, bây giờ lại muốn bột Tử Thiên này. Chắc ông cũng đã nhận ra mục đích của hắn rồi phải không?”

Thu Tẩm Nhiễm trầm giọng hỏi.

“Tôi đương nhiên biết, Lâm thần y có vẻ rất muốn chống lại Đại hội. Cậu ta làm vậy chắc chắn là muốn có thêm quân cờ để đối phó với Đại hội. Nói thật lòng, nếu hành động này của cậu ta bị các vị đại nhân trong Đại hội biết được thì nhất định họ sẽ không chịu ngồi yên. Ít nhất họ cũng sẽ khiến cuộc sống của Lâm thần y không dễ dàng như trước. Có điều, việc này thì liên quan gì đến chúng ta?” 

Kiều Bất Dịch khế mỉm cười đáp. "Nhưng..."

"Thu đại nhân, tôi biết cô đang lo lắng cái gì. Cô cứ yên tâm, Lâm thần y sẽ không làm được gì đâu. Sức mạnh của Đại hội đến đâu hẳn cô còn rõ hơn tôi. Ngược. lại là chúng ta phải nhanh chóng xử lý chuyện này. Chỉ có cách này chúng ta mới có thể giữ được vị trí của mình”.

Kiều Bất Dịch cười nhạt nói: "Cô không cho rằng Lâm thần y lấy đi một ít trang bị và bột Tử Thiên của chúng ta là có thể đe dọa Đại hội đấy chứ? Cô thiếu tự tin vào Đại hội như vậy sao, hay là cô quá tin tưởng vào Lâm thần y?”

Nghe Kiều Bất Dịch nói xong, Thu Tẩm Nhiễm á khẩu không nói nên lời.

Đúng.

Chỉ dựa vào mấy thứ này thì sao có thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho Đại hội?

Có lẽ Thu Tẩm Nhiễm đã lo nghĩ quá nhiều.

Tuy nhiên, Thu Tẩm Nhiễm không thích cách làm của Kiều Bất Dịch.

Ông ta làm như vậy chỉ đơn giản là để giữ vững vị trí của mình và không làm to chuyện. 

Nhiều người trong Đại hội thực ra vẫn trung thành với lý tưởng ban đầu.

Chỉ là chức vụ càng cao thì nhân sinh quan càng thay đổi.

Rất nhanh, một hộp bột Tử Thiên đã được mang đến cho Lâm Chính.

Lâm Chính nhìn chằm chằm vào hạt bụi trong suốt như pha lê trong hộp với đôi mắt sáng rực, anh hít một hơi thật sâu, trong lòng cảm thấy vô cùng phấn khích.

"Mang nó xuống”.

Lâm Chính trịnh trọng ra lệnh.

"Vâng, thưa minh chủ”.

"Lâm thần y hài lòng rồi chứ?”

Kiều Bất Dịch mỉm cười hỏi.


“Chọn một số loại thuốc tốt đem đến đây, coi như quà tặng cho các vị đại nhân”.

Lâm Chính nhẹ nhàng nói.

"Tuân lênh!" 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.