Chương trước
Chương sau
"Kiều phó tướng quân, không phải ông lo lắng những kẻ trong vực Diệt Vong này khó quản lý sao? Hôm nay tôi sẽ khiến bọn chúng nghe lời, tuân theo bất kỳ mệnh lệnh nào từ Đại hội của chúng ta!"

Thu Tẩm Nhiễm cười lạnh rồi khua tay. "Lên!" "Tuân lệnh!"

Theo lệnh của Thu Tẩm Nhiễm, mười gã cao thủ của Đại hội bước ra.

Mười cao thủ này đều mặc áo giáp đen, khí tức của đám người này cực đáng sợ và năng lượng toả ra từ họ khiến người xung quanh cảm thấy khó thở.

So với những cao thủ của liên minh Thanh Huyền đằng sau Lâm Chính, những kẻ này giống như những ngọn núi không thể vượt qua, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta tuyệt vọng!

Nhiều người trong liên minh Thanh Huyền vẻ mặt đăm chiêu lo lắng.

Tuy nhiên, Lâm Chính thì không hề tỏ ra sợ hãi hay lo lắng, chỉ khẽ xua tay một cái.

Mười cao thủ cũng đi ra từ phía sau anh.

Đây là mười người đàn ông trung niên, thực lực của họ có thể nói là mạnh nhất vực Diệt Vong. 

Người đứng đầu là Tiết Đãng Kiếm, tông chủ của Đãng Kiếm Tông. Ông ta mặc kiếm phục màu trắng, để râu dài và cầm trên tay Thanh Phong trường kiếm rất sắc bén.

Mặc dù những người này rất mạnh mẽ, nhưng nếu so với cao thủ của long mạch ngầm dưới lòng đất thì vẫn kém xa chứ đừng nói đến việc so sánh với những cao thủ trong Đại hội.

"Cái gì? Đây chính là đám tôm ươn cá thối mà anh chọn ra được sao?”

Thu Tẩm Nhiễm cười mỉa mai và hỏi một cách khinh thường.

"Họ đã được tôi huấn luyện cẩn thận”.

Lâm Chính nói.

"Một hậu bối như anh lại đi huấn luyện cho mấy ông già này sao? Đùa tôi à? Ở tuổi của bọn họ thì cũng chỉ có chút sức lực đó thôi. Thiên phú của bọn họ đã sa sút từ lâu, xương cốt đã lão hoá, làm sao có thể nâng cao tu vi? Trò đùa, đúng là một trò đùa!”

Một trong những cao thủ của Đại hội cười lớn.

Những người khác cũng cười mỉa mai.

"Thu đại nhân, đừng chủ quan khinh địch, Lâm thần y tuyệt đối không phải kẻ ngốc, nếu cậu ta dám phái mười người này ra ứng chiến, thì mười người này chắc chắn không đơn giản. Không được sơ suất và coi thường kẻ thù, một khi thua, hậu quả sẽ rất thảm khốc!"

Kiều Bất Dịch có chút lo lắng, lập tức khuyên nhủ.

Nhưng Thu Tẩm Nhiễm lúc này đâu thể nghe lọt tai những lời này?

Theo cô ta, những người trước mắt chỉ là một đàn kiến.

Khi đối phó với một đàn kiến thì có cần cẩn thận không?

Cho dù Thu Tẩm Nhiễm có chịu cẩn thận đi nữa thì mười cao thủ Đại hội này cũng chắc chắn sẽ không thể hạ cái tôi xuống mà đề phòng đám người trước mặt.

Lúc này, một người của liên minh Thanh Huyền mang giấy bút tới.

Lâm Chính cầm bút giấy và ngay lập tức bắt đầu viết.

Một lúc sau, giấy chứng nhận quyết chiến sinh tử đã viết xong.

Lâm Chính viết xong liền đưa cho Tiết Đãng Kiếm.

Tiết Đãng Kiếm lập tức viết tên mình, đồng thời cắn ngón tay, điểm chỉ lên tờ giấy rồi chuyển cho người tiếp theo. 

Chẳng bao lâu, cả mười người bên phía Lâm Chính đều đã ký giấy chứng nhận quyết chiến sinh tử.

Lâm Chính cầm lấy tờ giấy đưa cho Thu Tẩm Nhiễm, ói: "Các vị, giờ đến lượt các vị!"

"Dù có làm việc ngớ ngẩn này thì kết quả vẫn như vậy thôi, vậy tại sao phải lãng phí thời gian?"

Thu Tẩm Nhiễm lắc đầu, nhưng vẫn giao tờ giấy cho cấp dưới.

Mười người trong Đại hội liếc nhìn tờ giấy chứng nhận và bắt đầu ký tên.

So với mấy người Tiết Đãng Kiếm, nhóm người này rõ ràng là tâm trạng thoải mái hơn.

"Được”.

Kiều Bất Dịch do dự một lát rồi gật đầu. 

Thấy vậy, Lâm Chính hơi nghiêng đầu nhìn Tiết Đãng Kiếm và các cao thủ của liên minh Thanh Huyền: "Như vậy, mọi người có thể bắt đầu rồi!"

"Tuân lệnh, minh chủ!” Mười người đồng loạt gật đầu, sau đó lấy ra những cây kim bạc sáng loáng ở trên người và tự đâm vào cơ thể họ... 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.