Chương trước
Chương sau
Bên trong Long Cung đổ nát. 

 Thương Lan Phúc dẫn mấy người cẩn thận lách qua khe hở giữa những tảng đá bị sập xuống. 

 Đoàn người khó khăn vượt qua những khe hở này. 

 “Đây là tầng thấp nhất của Long Cung sao?” 

 Thương Lan Phúc mở mắt ra nhìn xung quanh. 

 Trước khi Long Cung sụp đổ, trước khi Lâm Chính hoàn toàn kiểm soát Long Cung, đây là nơi mà rất nhiều người ao ước được đặt chân vào. 

 Tuy nhiên, trải qua những cuộc chiến kéo dài liên miên, nơi này dần trở thành một đống đổ nát. 

 Tuy nhiên, chất lượng của các cột đá ở tầng dưới cùng của Long Cung rất tốt, nên mặc dù phần trên đã sụp đổ và tiếp tục nứt ra, nhưng một số cột đá vẫn chống chọi được với sức nặng của những tảng đá bị sập bên trên nên đã tạo ra những khoảng trống ở bên dưới . 

 "Mọi người tìm đi!" 

 Thương Lan Phúc hét lên. 

 "Tuân lệnh!" 

 Những người xung quanh lập tức giải tán và bắt đầu tìm kiếm thi thể Diệp Viêm. 

 Vù…vù! 

 Lúc này, túi của Thương Lan Phúc đột nhiên rung lên. 

 Thương Lan Phúc thoáng giật mình, móc từ trong túi ra chiếc điện thoại mà Lâm Chính đưa cho trước đó. 

 Khả năng thu tín hiệu của chiếc điện thoại này rất tốt. 

 Tuy nhiên, ở trong Long Cung này, tín hiệu vẫn vô cùng yếu. 

 Tuy nhiên cũng không phải không có chút sóng nào. 

 Thương Lan Phúc mở điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn của Ngự Bích Hồng. 

 "Người của Đại hội tới rồi sao?" 

 Sau khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, mặt Thương Lan Phúc đột nhiên biến sắc. 

 Nếu người của Đại hội đã vào bên trong thì hai bên chạm mặt nhau chỉ là chuyện sớm muộn. 

 "Nhưng người của Đại hội không có bản đồ địa hình bên trong Long Cung như mình, bọn họ chắc chắn sẽ chậm hơn mình rất nhiều. Chắc chắn vẫn còn thời gian”. 

 Thương Lan Phúc nghĩ ngợi một chút, sau đó lớn tiếng hét lên: "Có phát hiện được gì không?" 

 "Thưa đại nhân, ở đây không tìm thấy gì cả!" 

 "Thưa đại nhân, bên này cũng không tìm thấy gì cả!" 

 "Không thấy thi thể!" 

 Mọi người xung quanh hét lên. 

 Thương Lan Phúc có chút lo lắng, lập tức đi về phía đó, bắt đầu tự mình tìm kiếm. 

 Tuy nhiên, dù đích thân tìm kiếm nhưng Thương Lan Phúc vẫn không tìm thấy thi thể của Diệp Viêm. 

 "Đại nhân!" 

 Lúc này, một tiếng hét vang lên. 

 Thương Lan Phúc hơi giật mình, sau đó lập tức chạy về phía phát ra âm thanh. 

 Hai thuộc hạ của anh ta đang cố gắng di chuyển một tảng đá lớn. 

 Bên cạnh tảng đá có một vũng máu lớn. 

 "Mau lên, thi thể có thể ở dưới này!" 

 Thương Lan Phúc vui mừng khôn xiết, lập tức lấy ra loại thuốc được Lâm Chính đặc chế, chuẩn bị tiêu huỷ thi thể Diệp Viêm, xóa bỏ dấu vết. 

 Tuy nhiên... 

 Khi tảng đá lớn được lật ra, Thương Lan Phúc sững sờ. 

 Dưới tảng đá lớn, ngoại trừ một vũng máu thì hoàn toàn trống rỗng, không hề có thi thể nào cả. 

 "Sao có thể như vậy?" 

 "Sao dưới đó không có gì vậy?" 

 Mọi người choáng váng. 

 "Đợi đã, đại nhân, hãy nhìn qua đây!" 

 Lúc này, có ai đó nhìn thấy điều bất thường, vội vã chỉ vào đống đá vụn bên cạnh mà hét lớn. 

 Mọi người lập tức nhìn về phía đó. 

 Trên đống gạch vỡ có vài vết máu. 

 Hướng của vết máu dẫn về phía nút giao của mấy ngã rẽ. 

 "Cái này... có thể... có thể nào... là xác chết sống dậy?" 

 Một người hét lên sợ hãi. 

 "Sống dậy cái khỉ mốc! Rõ ràng có kẻ đã đưa thi thể Diệp Viêm đi!" 

 Thương Lan Phúc nghiến răng đáp. 


 "Cái gì?" 

 Những người còn lại đều thất kinh, không dám tin vào tai mình. 

 "Rút lui trước đã!" 

 Thương Lan Phúc khẽ ra lệnh và đi về phía cổng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.