Chương trước
Chương sau
"Cái gì?" Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều kinh ngạc. "Bà Ngỗng, bà làm sao vậy? Đánh trượt hay sao?"

Ông Hổ và ông Cóc ngồi cạnh không khỏi lên tiếng chất vấn.

Bà Ngỗng trong mắt lộ vẻ nghi hoặc, liếc nhìn lòng bàn tay mình, sau đó lại nhìn Lâm Chính.

Mình ra chưởng thế nào, bà ta sao có thể không biết?

Nhưng chàng trai trước mặt có thể đỡ được Long lực của bà ta mà không tổn hại chút nào.

Hiện tượng này bà Ngỗng chưa từng gặp, thậm chí là chưa từng tưởng tượng ra.

Chuyện này rốt cuộc là sao? Có lễ nào... vừa rồi mình đã mắc sai lầm gì đó?

Bà Ngỗng hít sâu một hơi, hừ lạnh nói: "Các ông nóng vội làm gì? Vừa rồi tôi chỉ thăm dò thôi, giờ mới ra

Nói rồi, bà ta lại tập trung Long lực của mình, nhắm vào lồng ngực Lâm Chính rồi khua tay thật mạnh.

Vù.

Lần này, bà Ngỗng không nương tay mà dùng toàn bộ sức lực để ra đòn

Bất kể chưởng vừa rồi có phải là nhầm lẫn hay không, ít nhất qua đó có thể chứng minh Lâm Chính

thực sự có chút bản lĩnh.

Còn chiêu này phải chờ xem anh có đỡ được hay không!

Bà Ngỗng nhìn chằm chằm Lâm Chính, chờ đợi anh hành động.

Nhưng... Lâm Chính vẫn đứng tại chỗ, không hề động đậy.

Mặc kệ Long lực đang lao về phía mình.

Tim bà Ngỗng đập thình thịch và mở to mắt quan sát.

Bịch! Cuối cùng, Long lực đánh trúng Lâm Chính. Nhưng vào lúc này, Lâm Chính giơ tay lên.

Mọi người trong tiềm thức đều cho rằng Lâm Chính không chịu được chiêu vừa rồi.

Tuy nhiên, lòng bàn tay của Lâm Chính lắc lư qua lại, mỗi lân dao động đều giải phóng ra Long lực thuần khiết trải ra như một tấm lưới lớn, cuốn lấy Long lực xung quanh.

"Đây là văn phòng của tôi, không thể để nó bị mọi người phá hỏng được".

Lâm Chính nhẹ nhàng nói.

Một lúc sau, toàn bộ Long lực bị anh gom lại thành một khối, sau đó khẽ nắm lại trong bàn tay.

Bụp.

Long lực của bà Ngỗng dễ dàng bị bóp nát trong tay anh.

Những người bên cạnh đều chết lặng.

Sống đến từng này tuổi đầu, làm gì còn điều gì họ chưa từng thấy?

Nhưng cảnh tượng ngày hôm nay thực sự khiến họ bị sốc.

"Thế nào?"

Lâm Chính phủi phủi tay, bình tĩnh nói: "Thân thủ của tôi như vậy đã được chưa?”

Bà Ngỗng vẻ mặt khó coi, nhưng rồi lại không nói gì. "Hừ, chẳng qua chỉ là chặn được một hai chiêu của bà Ngỗng mà thôi. Một thời gian trước bà ấy mới trải qua một cuộc phẫu thuật, sức khoẻ không tốt nên Long lực cũng suy yếu. Hay là để tôi thử đi!" Ông Hổ khịt mũi và nói thẳng.

“Không, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí với mọi người".

Lâm Chính ngồi trên ghế, châm một điếu thuốc, bình tĩnh nói: "Tốt nhất là để tôi ra tay đi".

Mấy người kia hơi thở run run, chỉ thấy Lâm Chính rít một hơi thuốc, nhắm mắt thổi ra một vòng khói, sau đó lại đột nhiên mở mắt.

Âm.

Một áp lực thần bí chưa từng có lập tức giáng xuống ông Hổ, ông Cóc và bà Ngỗng.

Lúc này, họ cảm giác như đang ở trong địa ngục, bị bao vây bởi vô số nỗi tuyệt vọng, sợ hãi và kinh hoàng.

Đây là sức mạnh tác động lên tinh thần của đối phương!


Ông Long ở phía sau nhìn thấy cảnh này thì rất ngạc nhiên, hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

“Lã nào ban nấy... đại nhân đã ra tay sao?” Ông Long sửng sốt.

Trong nháy mắt mà có thể khiến những người kia mất hết sức chiến đấu.

Người kế thừa Thần Long này... rốt cuộc có sức mạnh đáng sợ đến mức nào? 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.