Chương trước
Chương sau
Lâm Chính đang ngồi trong văn phòng trụ sở Dương Hoa, bình tĩnh nhìn người trước mặt.

Người kia không ai khác chính là Tửu Ngọc.

Sau khi vực Diệt Vong xảy ra chuyện, ông ta đã lặn lội từ long mạch dưới lòng đất tới đây.

"Những kẻ xưng là Đại hội đó sau khi vào vực Diệt Vong đã lập tức khai thông ba con đường đi tới long mạch dưới lòng đất. Những con đường này trước nay. đều ít người biết đến, sau khi thông đường, bọn chúng. đã phái người tới rừng của tộc Long Mạch, điều tra chuyện những vệ binh của Đại hội bị tiêu diệt trước kia. Đồng thời, cũng phái người tới cấm địa của tộc Long Mạch để điều tra. Đại nhân, chỉ e đám người này đã phát hiện ra có người đã lấy đi truyền thừa rồi”.

'Tửu Ngọc nói với vẻ mặt nghiêm lại.

“Toàn bộ tộc Long Mạch đã bị giải tán rồi sao?”

Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi hỏi.

“Bọn họ đã chuyển đến thành phố khác. Để ngăn cản người trong Đại hội tìm thấy họ, người của chúng tôi đã sắp xếp để bọn họ rời khỏi long mạch dưới lòng đất, sau đó di chuyển đến vực Diệt Vong, rồi sau đó tới Giang Thành”.

'Tửu Ngọc đáp.

“Chắc chắn trong Long Mạch tộc đang có một bí mật gì đó mà Đại hội không muốn người khác biết, hơn nữa tôi còn chưa tìm ra bí mật này”.

Lâm Chính trầm giọng nói: “Nếu không Đại hội sẽ không tốn công sức đào bới Long Mạch tộc như vậy”.

“Khi tôi rời đi đã nhận được tin tức có người nhìn thấy người của Đại h n chuyển khí tài đến rừng của tộc Long Mạch. Chỉ e rằng bọn chúng đang định lập cứ điểm ở đây”.

"Tôi hiểu rồi”.

Lâm Chính khàn giọng nói: "Phái người theo dõi, nhưng hãy cẩn thận. Nhân tiện, có tin tức gì từ từ phía Thương Lan Phúc không?”

"Hiện tại vẫn chưa có gì”. Tửu Ngọc lắc đầu.

Nhưng ông ta vừa dứt lời, điện thoại trong túi lập tức rung lên.

Tửu Ngọc nhìn tên người gọi mà giật mình. Lâm Chính giơ tay ra hiệu. Tửu Ngọc lập tức đưa điện thoại cho anh.

Lâm Chính nhìn tên người gọi tới là Ngự Bích Hồng.

"Bích Hồng, là tôi, Lâm Chính". 

Lâm Chính nhấn nút nghe điện thoại. "Lâm đại nhân?"

Ngự Bích Hồng ở đầu bên kia điện thoại có chút kinh ngạc.

"Có chuyện gì thế?"

Lâm Chính trầm giọng hỏi.

Ngự Bích Hồng im lặng một lúc, sau đó khàn giọng nói: "Đại nhân, Thương Lan Phúc đã đưa người vào Long Cung theo yêu cầu của anh, nhưng có điều..."

"Có điều gì?"

"Có điều... Thương Lan Phúc tiến vào Long Cung chưa được bao lâu thì người của Đại hội ập tới phong †oả Long Cung".

Ngự Bích Hồng đáp.

"Cái gì?"

Lâm Chính hơi thở dồn dập, sau đó vội vàng hỏi:

"Những người trong Đại hội có biết Thương Lan Phúc. đang ở bên trong không?”

"Có lẽ là không biết, nhưng người của Đại hội không hiểu rõ kết cấu bên trong của Long Cung. Hơn nữa, một phần Long Cung đã sụp đổ, cho nên bọn chúng chỉ mới vừa tiến vào tầng một!" 

"Tìm cách liên lạc với Thương Lan Phúc, bảo cậu ấy †ạm thời ẩn náu trong Long Cung, đừng để người của Đại hội phát hiện!"

Lâm Chính găn giọng.

Những người được Đại hội phái tới long mạch dưới lòng đất chắc chắn đều là cao thủ hàng đầu.

Những kẻ này không dễ đối phó, hơn nữa còn máu lạnh giết người không thương tiếc.

Chắc chắn thực lực của chúng phải sánh ngang với Long Mạch tộc.

Nếu bọn chúng phát hiện ra Thương Lan Phúc, 'Thương Lan Phúc chắc chắn sẽ gặp rắc rối.

"Đại nhân, tôi đã gửi tin nhắn cho Thương Lan Phúc, nhưng tín hiệu ở đây vẫn chưa ổn định, không biết Thương Lan Phúc đã nhận được tin nhắn hay chưa..."

Ngự Bích Hồng thì thầm.


"Vâng thưa đại nhân!"

Ngự Bích Hồng cúp điện thoại.

Lâm Chính ngồi xuống bàn và im lặng một lúc lâu. 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.