Chương trước
Chương sau
Lúc Lâm Chính mặc áo choàng tắm, tâm trạng kích động đi ra khỏi phòng tắm thì Tô Nhu đã nằm ngủ ngon lành trên giường.

Lâm Chính bước tới, nhìn khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của cô, tà niệm trong lòng đều tiêu tan.

Anh thực sự có thể nhận ra, Tô Nhu đang muốn phá bỏ rào cản ngăn cách hai người nhiều năm nay.

Cô cảm thấy mình đã đối xử không công bằng với Lâm Chính.

Vậy nên hôm nay cô mới nói những lời đó.

Nhưng thực ra trong lòng cô cũng không có chuẩn bị gì. Cô cảm thấy sợ hãi.

Cô cũng mệt mỏi.

Lâm Chính cũng không biết sau khi năm lên chiếc giường này, Tô Nhu đã suy nghĩ những gì.

Nhưng Lâm Chính nhìn thấy Tô Nhu đã ngủ say, thân thể mảnh khảnh còn có chút run rẩy.

"Còn chưa chuẩn bị xong mà đã ép bản thân dâng hiến sao? Đây rốt cuộc là sao? Em đang thương hại anh hả?"

Lâm Chính cười khổ, trầm mặc một lát, sau đó mới kéo chăn năm lên giường.

Anh không ngủ trên sô pha như trước nữa.

Tuy rẵng Tô Nhu chưa chuẩn bị sẵn sàng nhưng Lâm Chính cũng phải có trách nhiệm trong việc này.

Anh phải để Tô Nhu từ từ thích ứng, để cô có thể hoàn toàn mở lòng với anh.

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là bản thân Lâm Chính sắp khó mà khống chế được bản thân mình.

Anh nuốt nước bọt và đưa tay ra.

Dù Tô Nhu định thế nào thì anh cũng phải thể hiện sự chủ động một chút chứ?

Nhưng đúng lúc Lâm Chính chuẩn bị ôm người vợ xinh đẹp của mình vào trong lòng.

Ùùù...

Tiếng rung mạnh phát ra từ điện thoại.

Tô Nhu vừa mới ngủ cũng giật mình tỉnh dậy. Lâm Chính cũng giật mình, vội vàng rút tay lại.

Tô Nhu tựa hồ đã phát hiện ra điều gì đó, mặt cô lập tức. đỏ bừng bừng.

Ai lại đi gọi vào giờ khuya thế này? Lâm Chính muốn chửi thề.

Nhưng khi nhìn thấy người gọi đến là Từ Thiên, anh đành nén cơn giận, vẻ mặt nghiêm túc nhấc máy.

Anh liếc nhìn Tô Nhu.

Tô Nhu tuy đã tỉnh dậy nhưng vẫn giả vờ ngủ, có điều khuôn mặt đỏ bừng đã sớm tố cáo cô.

Nhưng Lâm Chính cũng không lật tẩy, thay vào đó anh mặc áo khoác đi vào phòng khách ấn nút nhận điện thoại.

*Tình hình thế nào?"

Lâm Chính khàn giọng nói.

"Chủ tịch Lâm, Sở Tử Minh chết rồi!"

Từ Thiên ở đầu bên kia điện thoại trầm giọng nói. "Chết?"

Lâm Chính sững người.

"Đêm nay, ở hồ Giang Thành có người tìm được một thi thể nam giới. Sau khi xác minh danh tính thì phát hiện là Sở Tử Minh. Thời gian tử vong rất ngắn, từ khi phát hiện đến nay có lẽ chỉ có hai ba giời"

Từ Thiên nói.

"Hai ba giờ... tức là ngay sau khi rời khỏi trụ sở Dương Hoa thì anh ta lập tức xảy ra chuyện?”

Lâm Chính trầm giọng hỏi.

"Chủ tịch Lâm, có phải ai đó đang cố tình gài bãy chúng ta không?"

Từ Thiên không kìm được hỏi.

"Tôi không rõ, nhưng khả năng có kẻ muốn vu oan cho chúng ta không cao!”

Lâm Chính trầm giọng nói: “Nếu đối phương thực sự muốn gài bẫy chúng ta, tại sao không ra tay ở trụ sở Dương Hoa? Như vậy chẳng phải càng có lợi hơn sao? Anh ta chết bên bờ hồ chứng tỏ đã bị kẻ khác kéo đến đó...."

"Vậy kẻ này rốt cuộc muốn làm gì?"

"Dù sao thì chắc chắn không phải là chuyện tốt. Từ Thiên, phái người đi kiểm tra. Hãy nhớ, nếu điều tra được thì tốt, còn nếu không điều tra được... thì đừng miễn cưỡng, hiểu không? Bây giờ kẻ địch đang ở trong bóng tối còn chúng ta đang ở ngoài sáng, vì vậy chúng ta phải cực kỳ thận trọng!”


Chuyện xảy ra với Sở Tử Minh nằm ngoài dự liệu của Lâm Chính.

Nếu cái chết này dùng để nhắm vào Dương Hoa thì tình cảnh hiện tại của Lâm Chính không mấy khả quan!

"Rốt cuộc là kẻ nào đang muốn đối phó với mình?"

Lâm Chính lẩm bẩm và quay trở lại phòng ngủ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.