Chương trước
Chương sau
Lâm Chính có chút kinh ngạc, còn tưởng ban nãy mình nghe lầm.

"Tội nhân bị Long Mạch tộc lưu đày? Không đúng, Long Mạch tộc không phải luôn trực tiếp xử lý tội nhân sao? Làm sao có thể lưu đày bọn họ?"

Lâm Chính cũng biết rất nhiều về Long Mạch tộc.

Các quy tắc của bộ tộc này rất nghiêm ngặt, đặc biệt là luật pháp.

Một khi ai đó vi phạm luật của bộ tộc, nhẹ thì bị giam lại, nặng thì bị phế tu vi, thậm chí là tử hình.

Long Mạch tộc vốn là một bộ tộc vô cùng kiêu ngạo và hùng mạnh.

Vì sinh ra đã có Long lực nên cái nhìn của họ đối với những vấn đề này rất đơn giản.

Hầu hết mọi người đều chỉ coi mình là trung tâm...

Nhưng chuyện lưu đày tội nhân thì anh chưa bao giờ được nghe tới.

"Vị đại nhân này không biết chuyện Long Mạch tộc lưu đày tội nhân sao? Không biết cũng dễ hiểu thôi. Dù sao đây cũng là quy định từ mấy chục năm trước, hiện tại không biết quy tắc có thay đổi hay không”.

Ông Long trầm giọng nói.

"Tôi hiểu rồi... "Đại nhân, thực lực của cậu quả là vô song, lão Long này địch không nổi. Giờ sự tình đã đến nước này, tôi cũng không còn gì để nói, cậu cứ ra tay đi”.

Ông Long nhắm mắi lại, không nói nữa.

Tuy rằng ông ta chỉ tiếp Lâm Chính mấy chiêu, nhưng mấy chiêu này đã đủ khiến ông ta tuyệt vọng.

Ông ta biết dù có tiếp tục chiến đấu cũng không có cơ hội chiến thắng.

Đối với một đối thủ mạnh mẽ như vậy, tất cả những gì ông ta có thể làm chỉ là hy vọng đối phương cho mình một cái chết nhẹ nhàng.

Ông Long nhắm mắt lại, im lặng chờ đợi.

Sở Tử Minh và những người khác trong phòng lo lảng, run rẩy nhìn cảnh tượng bên ngoài.

"Ông Long... Ông ta làm cái gì vậy? Ông ta nhận thua rồi sao?"

"Thứ chó má này lấy của cậu chủ đây bao nhiêu tiền mà lại làm việc như này?"

"Thật đáng ghét!" Đám người la ó. Sở Tử Minh không rảnh để ý đến phản ứng của họ.

Anh ta quay lại nhìn căn phòng nhỏ, chỉ thấy một cửa sổ nhỏ trong phòng.

Sở Tử Minh lập tức lao tới, đứng trên bàn dùng sức đá vào cửa sổ.

Choang!

Kính cửa sổ bị đá vỡ thành từng mảnh.

Lâm Chính ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng. "Yểm trợ cho tôi rút luil"

Sở Tử Minh gầm gừ, trực tiếp lao qua cửa sổ, nhảy sang phòng bên cạnh rồi chạy ra ngoài.

"Hả?" "Tôi... chúng tôi làm sao mà yểm trợ cho cậu được?"

Những đồng bọn đi cùng đều chết lặng.

Cao thủ đỉnh cao như ông Long giờ còn quỳ trước mặt Lâm Chính. Giờ bảo họ đi ra đó giữ chân anh thì khác nào kêu họ tự thắt cổ tự tử?

Những người đi cùng Sở Tử Minh lúc này co rúm lại trong căn phòng nhỏ, sợ hãi nhưng không biết phải làm sao.

Tuy nhiên, Lâm Chính dường như không có hứng thú với những người này.

Anh cũng không đuổi theo Sở Tử Minh đang chạy trốn, chỉ nhìn chăm chằm ông Long, bình tĩnh nói: "Có bao nhiêu người bị Long Mạch tộc lưu đày giống như ông?"

"Có không ít, nhưng e rằng số người có thể sống sót đến hôm nay cũng không nhiều. Theo tôi được biết, hình như có hơn mười người”.

Ông Long do dự một chút rồi nói.

“Thật sao?"

Đôi mắt của Lâm Chính như sáng lên.

Nếu những người này bị Long Mạch Tộc trục xuất mấy chục năm trước, trải qua nhiều năm như vậy thì thực lực của

họ chắc chẳn đều rất đáng gờm.

Nếu anh có thể chiêu mộ được một nhóm người như vậy, đó sẽ là một lợi thếrất lớn đối với anh.

Lâm Chính suy nghĩ, sau đó bình tĩnh nói: "Ông Long, tôi sẽ không giết ông, nhưng tôi muốn ông làm một việc”.

"Việc gì vậy?" Ông Long sửng sốt một chút, sau đó vội vàng hỏi.


"Phải”.

Lâm Chính gật đầu.

"Tôi e rằng... việc đó sẽ khó khăn”.

Ông Long do dự một lúc lâu rồi thì thầm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.