Chương trước
Chương sau
“Ông Trương, đại hội các người nghĩ chuyện này là tôi làm phải không?”.

Lâm Chính nhìn Trương Thu Mệnh, tò mò hỏi.

“Cậu đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ làm phép loại trừ cơ bản, không có ý gì khác”.

Trương Thu Mệnh vội nói.

“Vậy thì mong Trương hầu vương chú ý lời nói của ông, tôi chỉ đến đây phối hợp điều tra với các ông, không phải để các ông coi tôi là tội phạm thẩm vấn, biết chưa?”.

Lâm Chính bình thản nói.

“Có lẽ chúng tôi dùng từ không thỏa đáng, nhưng tôi vẫn hi vọng thần y Lâm có thể kể lại toàn bộ sự việc xảy ra khi cậu ở long mạch dưới lòng đất”.

Trương Thu Mệnh cười nói.

“Trương hầu vương biết được bao nhiêu về long mạch dưới lòng đất?”.

“Không nhiều”.

Trương Thu Mệnh lắc đầu: “Chúng tôi cũng chỉ mới biết cách vào long mạch dưới lòng đất gần đây, nhưng chúng tôi biết được một thế lực có sức uy hiếp rất lớn đối với đại hội, tiểu đội đặc biệt được phái đi lần này là nhằm vào thế lực đó. Theo lý mà nói bọn họ có thể tiêu diệt được thế lực đó một cách thuận lợi, nhưng không biết vì sao toàn bộ tiểu đội lại hi sinh, không thể liên lạc được. Sau này chúng tôi lại phái người đi điều tra mới phát hiện bọn họ bị người khác bức tử, nhưng đó là kẻ nào thì không ai biết”.

“Trương hầu vương nghĩ là tôi bức tử bọn họ?”.

Lâm Chính hỏi.

“Thần y Lâm, tôi không nói như vậy, tôi chỉ muốn hỏi xem cậu có biết về Long tộc ở long mạch dưới lòng đất hay không?”.

Trương hầu vương hỏi.

“Từng nghe nói”.

“Chỉ nghe nói?”.

“Trương hầu vương, đại hội các ông không thể nào không hiểu biết gì về long mạch dưới lòng đất chứ? Ông hẳn cũng biết đó là nơi như thế nào. Tôi là người từ thế giới thế tục đến đó, tu vi của tôi và người ở long mạch dưới lòng đất có thể nói là cách nhau một trời một vực”.

“Vì sao thần y Lâm lại vào long mạch dưới lòng đất?”.

“Giết người”.

“Giết người? Thần y Lâm, vừa rồi cậu còn nói khoảng cách thực lực giữa cậu và người của long mạch dưới lòng đất cách biệt nhau kia mà”.

“Không sai, nhưng người tôi giết chạy trốn từ vực. Diệt Vong đến long mạch dưới lòng đất. Người đó là Diệp Viêm, điện chủ Thiên Thần Điện! Hắn bị tôi đánh bại sau đó chạy đến long mạch dưới lòng đất tìm sự che chở, tôi muốn diệt cỏ tận gốc nên cũng đuổi theo”.

“Diệp Viêm đâu?”. “Bị tôi giết chết rồi”.

Lâm Chính nói: “Cũng vì hắn đã chết nên tôi mới rời khỏi long mạch dưới lòng đất”.

“Hóa ra là vậy”.

Trương Thu Mệnh khẽ gật đầu: “Nói vậy là thần y Lâm không biết gì về chuyện này?”.

“Chuyện gì?”.

“Người của chúng tôi đã chết ở long mạch dưới lòng đất".

“Long mạch dưới lòng đất không thể nói là nhỏ đúng không? Sao chuyện gì tôi cũng biết được? Thế lực của tôi chưa thâm nhập đến long mạch dưới lòng đất”.

“Nhưng chúng tôi nghe nói gần đây có người vang danh khắp long mạch dưới lòng đất, nhiều người ở long mạch dưới lòng đất gọi người đó là... Lâm võ thần?”. 

'Trương Thu Mệnh đột nhiên mỉm cười nói.

Sau khi nói xong, ông ta nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Chính.


“Ha ha, tôi không có ý đó, chỉ cảm thấy thật là trùng hợp”.

“Wì chúng tôi đêu mang họ Lâm nên các ông nghi ngờ tôi? Đúng là oan cho tôi quá”.

Lâm Chính liên tục lắc đầu. Trương Thu Mệnh mỉm cười nhìn Lâm Chính, một

lúc lâu sau khẽ gật đầu, cười nói: “Bỏ đi, nếu không phải là thần y Lâm thì thần y Lâm cậu có thể rời đi rồi”. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.