Chương trước
Chương sau
Mong được thanh tịnh nhất thời? Hiển nhiên Lâm Chính không tin chuyện này.

Với thực lực của Long tộc, thế gian này còn có thứ gì có thể uy hiếp đến bọn họ?

Có ai dám liều mạng đến đây quấy nhiễu bọn họ?

Nếu không phải để được thanh tịnh nhất thời thì là vì ai?

Để phong ấn ai? Ngăn chặn ai?

Lâm Chính nhìn sương máu đang lan tràn ra ngoài, rơi vào trầm tư.

“Đại nhân, đây là nơi Long tộc chúng tôi sinh sống, là vườn nhà của chúng tôi. Bây giờ phong ấn lỏng ra, sương máu thoát ra ngoài, mong đại nhân hãy nghĩ cách xua tan sương máu, phong ấn lối thoát đó lại lần nữa”.

Ông Hà chắp tay hành lễ với Lâm Chính.

“Sương máu này rất mạnh, hơn nữa trong nó còn chứa vật chất đặc biệt, chỉ sợ dựa vào tôi cũng chưa chắc có thể phong ấn nó hoàn toàn”.

Lâm Chính nói.

Đương nhiên, nói thì nói vậy, thật ra Lâm Chính không muốn làm mà thôi.

Nếu dùng hết sức để xua tan sương máu, phong ấn lại thì anh có thể làm được.

Nhưng làm vậy thì anh sẽ cạn kiệt sức lực, anh vẫn không tín nhiệm đám người Long Tiếu, đương nhiên sẽ không mạo hiểm.

“Anh là chân long của Long tộc, anh có nghĩa vụ phải

xua tan sương máu, bảo vệ vườn nhà của chúng tai”. Long Tiếu đứng dậy, nghiêm túc nói với Lâm Chính. “Quy định này ai đặt ra?”.

Lâm Chính lạnh lùng nhìn Long Tiếu.

“Đây là quy tắc mà tổ tiên Long tộc chúng tôi đặt ra".

Long Tiếu nói.

“Vậy thì đúng rồi, đó là tổ tiên của anh, không phải tổ tiên của tôi, dựa vào đâu mà tôi phải nghe theo tổ tiên của anh?”.

Lâm Chính lắc đầu.

“Anh....

“Sao?” 

Lâm Chính nhíu mày, lạnh lùng nhìn đám người Long Tiếu.

Đôi mắt trắng toát đột nhiên tỏa ra một sức mạnh không gì sánh kịp.

Long Tiếu rùng mình.

Trong khoảnh khắc đó, hẳn cảm giác như mình bị Lâm Chính nhìn thấu hoàn toàn.

Dường như mỗi một tế bào trong cơ thể mình đều trần trụi hiện ra trước mắt Lâm Chính.

“Long Tiếu, đừng ngông cuồng!".

Ông Hà quát lên, chạy tới trước mặt Long Tiếu, không hề khách khí tát hắn một bạt tai.

Bốp!

Long Tiếu bị đánh ngây người ra, ngạc nhiên nhìn ông Hà.

“Cậu là cái thá gì mà dám nói chuyện với chân long đại nhân như vậy? Mau quỳ xuống cầu xin chân long đại nhân tha thứt".

Ông Hà nổi giận quát.

“Ông Hà, tôi.

“Mau quỳ xuống tạ tội!”. 

Ông Hà tức đến mức mặt đỏ bừng.

Long Tiếu nghe vậy đành chịu nhục quỳ xuống lần nữa.

“Mong chân long đại nhân tha thứ”.

Ông Hà vội vàng cúi người thành kính nói. “Bỏ đi”.

Lâm Chính xua tay.

“Cảm ơn chân long đại nhân!”.

Lúc đó ông Hà mới thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn Long Tiếu.

Long Tiếu bất đắc dĩ chỉ đành cúi đầu nói: “Cảm ơn chân long đại nhân”.

Lúc này ông Hà mới yên tâm, sau đó nói: “Chân long đại nhân, tôi có một cuốn sách cổ mời cậu xem qua, có lẽ trong đó có ghi chép cách xua tan sương máu và đúc lại phong ấn”.

“Ồ

Lâm Chính nghe xong lại nổi hứng thú, nhận lấy cuốn sách lật xem.


Long.

Lâm Chính đọc say mê, giống như xung quanh không có ai.

Mọi người chỉ đành lặng lẽ chờ đợi. Không biết đọc qua bao lâu, vẻ mặt Lâm Chính đột nhiên trở nên nghiêm túc, phát hiện ra hai chữ quen thuộc trong sách cổ.

“Đại hội"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.