Chương trước
Chương sau
Tại một vùng hoang vu...Tửu Ngọc đốt lửa sau đó nhận lấy mấy gói thuốc của Lâm Chính và sắc thuốc. Sau khi cho bọn họ dùng xong thì Lâm Chính mới thở phào. Ngự Bích Hồng cũng từ từ mở mắt. 

 “Đại nhân, cậu cảm thấy thế nào rồi?”, Tửu Ngọc vội hỏi. 

 “Tương đối rồi. Điều chỉnh thêm vài ngày là có thể hồi phục”, anh nói. 

 “Vậy thì tốt rồi”. 

 Tửu Ngọc hít thở, quay qua nhìn Ngự Bích Hồng: “Ngự thống lĩnh, cô muốn uống thêm không?” 

 “Ông dùng đi”, Ngự Bích Hồng nói bằng vẻ thất thần. 

 Lâm Chính nhìn cô ta và hỏi: “Sau ngày hôm nay có dự định gì không?” 

 Ngự Bích Hồng lắc đầu: “Tôi không biết, từ nhỏ tôi lớn lên ở Khinh Liên Cung. Giờ Khinh Liên Cung không còn, cung chủ cũng chết, tôi không biết đi đâu nữa”. 

 “Ngực thống lĩnh, chi bằng đi cùng chúng tôi”, Tửu Ngọc cười nói. 

 Ngự Bích Hồng chỉ nhìn Lâm Chính chứ không nói gì. 

 “Ngự Bích Hồng, cô có đôi mắt rất đặc biệt. Nếu như không có người bảo vệ sẽ dễ bị bắt đi nghiên cứu. Chi bằng cùng chúng tôi quay về vực Diệt Vong. Mặc dù môi trường tu luyện ở đó không bằng ở vùng long mạch này nhưng ít nhất cô cũng được an toàn. Với thực lực của cô, cũng không có mấy người dám làm gì cô hết. Thế nào?", Lâm Chính nhân cơ hội đưa tay ra cứu giúp. 

 Ngự Bích Hồng dù không bằng Khinh Liên Cung Chủ, nhưng dù sao ở khu long mạch cũng là một cao thủ, vậy thì chẳng có gì nghi ngờ khi cô ta ở vực Diệt Vong. 

 Cô ta im lặng, sau đó hỏi: “Nếu tôi đồng ý...thì anh có thể chữa mắt giúp tôi được không?” 

 “Cô không đi theo tôi thì tôi cũng có thể chữa mắt cho cô”, anh cười. 

 Cô ta run rẩy, lên tiếng: “Tại sao...” 

 “Bởi vì cô giống tôi, đều là người đáng thương”, Lâm Chính lắc đầu khẽ thở dài, đôi mắt trở nên sâu thẳm. 

 Ngự Bích Hồng yên lặng quan sát khuôn mặt tuấn tú của anh. Cô ta khẽ đỏ má nhưng nhanh chóng giấu đi. “Vậy được, Lâm đại nhân, tôi đồng ý đi theo anh”. 

 “Cô sẽ cảm thấy biết ơn với quyết định của mình đấy”. Anh mỉm cười: “Cô tới đây” 

 Ngự Bích Hồng giật mình, sau đó xích lại gần: “Đại nhân...có gì dặn dò không?” 

 “Để tôi xem mắt của cô, tháo che mắt ra”. 

 “Ồ...được”. 

 Vẻ mặt cô ta ánh lên vẻ phức tạp, sau đó cô ta tháo mạng che để lộ ra đôi mắt như màu nham thạch. 

 Lâm Chính lấy ra hai cây châm, ghim vào hốc mắt. 

 “Đại nhân, cậu vẫn chưa hồi phục vết thương, không thể dùng sức mạnh phi thăng được”, Tửu Ngọc vội nhắc nhở. 

 “Không sao”, Lâm Chính nói. 

 Một lúc sau, anh rút cây châm ra. Cây châm cũng biến thành màu đỏ giống như bị nung nóng vậy. 


 Ngự Bích Hồng đau đớn kêu la, mồ hôi chảy ròng ròng, cơ thể run lên bần bật. Thế nhưng cô ta nhanh chóng cảm nhận được ngọn lửa dần biến mất, đôi mắt dường như được trở lại trạng thái bình thường. 

 Một cảm giác mát lạnh trỗi dậy. Cô ta chưa từng có cảm giác như thế này. Thật thoải mái. 

 Cứ thế tầm vài phút. Lâm Chính buông tay ra. Thế nhưng lúc này anh đột nhiên ngã ra đất, cơ thể run lên. 

 “Đại nhân”, Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc kêu lên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.