Chương trước
Chương sau
Đám Tiêu Kiếm Ngọc rời đi, người của thế gia Cầm Kiếm đều thở phào nhẹ nhõm. 

 "Cuối cùng cũng đi rồi!". 

 "Tốt quá! Cũng may không làm mất thể diện của thế gia!". 

 "Nếu Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm rơi vào tay người như vậy, thì sẽ cực kỳ bất lợi cho thế gia Cầm Kiếm chúng ta". 

 Mọi người nhao nhao cười nói, hoặc lau mồ hôi hoặc vỗ ngực, dường như tảng đá trong lòng đã được buông xuống. 

 "Anh cả, chuyện coi như qua rồi". 

 Cầm Họa Hải cười nói. 

 "Đúng vậy!”. 

 Cầm Họa Phiêu Bạc gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Lâm Chính, dường như có chút suy nghĩ. 

 "Anh Lâm, anh không sao chứ?". 

 Cầm Kiếm Nữ nhanh chân đi tới, hỏi han thân thiết. 

 "Tôi không sao". 

 Lâm Chính mỉm cười, đâm mấy châm lên người, ổn định khí mạch và thần kinh vừa bị tổn thương. 

 Không thể không nói, tiếng tiêu của Tiêu Kiếm Ngọc quả thực không hề tầm thường. 

 Nhưng cũng may lúc hắn thổi tiêu thì không tiện hành động, khó mà tránh được thiên lôi, nên mới bị Lâm Chính đánh bại. 

 Nếu vẫn tiếp tục thì chắc chắn Lâm Chính sẽ bị tiếng tiêu làm cho bị thương. 

 Chiêu pháp ở long mạch dưới lòng đất quả nhiên kỳ quái, khiến người ta không thể đề phòng. 

 "Không sao thì tốt". 

 Cầm Kiếm Nữ thầm thở phào nhẹ nhõm. 

 "Tình Nhi!". 

 Đúng lúc này, Cầm Họa Phiêu Bạc gọi một tiếng. 

 "Bố". 

 Cầm Kiếm Nữ ngoảnh sang nhìn. 

 Cầm Họa Phiêu Bạc liếc nhìn hai người, sau đó ánh mắt rơi vào người Lâm Chính, bình tĩnh nói: "Chàng trai này chắc không phải là chồng con đấy chứ?". 

 "Gia chủ Cầm Kiếm nói đùa rồi, vừa rồi chỉ là kế tạm thời thôi". 

 Lâm Chính ôm quyền. 

 "Hóa ra là vậy". 

 Cầm Họa Phiêu Bạc đứng lên ôm quyền, bình thản nói: "Cậu ra tay giúp đỡ thế gia Cầm Kiếm chúng tôi vượt qua cửa ải khó khăn này, thế gia Cầm Kiếm vô cùng cảm kích, xin hãy nhận của Cầm Họa Phiêu Bạc một lạy". 

 "Gia chủ Cầm Kiếm khách sáo quá, tôi và cô Cầm Kiếm là bạn bè, cô ấy gặp nạn thì sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?". 

 Lâm Chính cười đáp. 

 "Ha ha ha, câu này cậu nói rất hay, thế gia Cầm Kiếm chúng tôi cũng không phải là hạng người hẹp hòi! Anh cả, cậu ấy giúp thế gia Cầm Kiếm chúng ta một việc lớn như vậy, lại còn cứu Cầm Sênh, nhất định phải cảm ơn chu đáo". 

 Cầm Họa Hải cười nói. 

 "Đương nhiên rồi, phải cảm ơn chu đáo chứ". 

 Cầm Họa Phiêu Bạc gật đầu liên tục. 

 Cầm Kiếm Nữ nghe thấy thế thì mỉm cười nói: "Bố, hay là tặng Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm cho anh Lâm nhé?". 

 Cô ta vừa dứt lời, thế gia Cầm Kiếm vừa rồi còn ồn ào huyên náo bỗng chốc im bặt. 

 Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng, nhìn Cầm Kiếm Nữ với ánh mắt kinh ngạc, gần như không dám tin vào tai mình. 

 Cầm Họa Phiêu Bạc vẫn tỏ vẻ bình thản, nhìn chằm chằm Cầm Kiếm Nữ. 

 Cầm Họa Hải á khẩu, vội nhìn về phía anh cả mình. 

 "Được, tặng đi". 

 Cầm Họa Phiêu Bạc bất ngờ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. 

 Người của thế gia Cầm Kiếm đều há hốc miệng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.