Chương trước
Chương sau
Vạn Kiếm Đồ nhẹ nhàng như một chiếc lông chim, lơ lửng trước mặt Cầm Kiếm Nữ. Kiếm ý nổi lên hừng hực. 

 Lâm Chính đứng sau nhìn thấy trên Vạn Kiếm Đồ xuất hiện những vết kiếm nhỏ. Những vết kiếm này dày đặc, chém ngang chém dọc, giao nhau không vết hở giống như đường đi của những thanh kiếm vô cùng sắc bén vậy. 

 Cầm Kiếm Nữ cắn ngón tay, máu chảy xuống Vạn Kiếm Đồ. Trong nhắt mắt, Vạn Kiếm Đồ phát ra ánh sáng tỏa ra xung quanh. Cô ta lầm bầm đọc gì đó rồi dang hai tay ra. 

 Vạn Kiếm đồ bay lên. Lâm Chính bàng hoàng. 

 Trước đây những công pháp anh học đều có cơ sở khoa học nhưng với Vạn Kiếm Đồ này thì anh chẳng hiểu gì cả. 

 Lẽ nào đây là đồ vật của tiên nhân? 

 Vụt vụt… 

 Bên trong Vạn Kiếm đồ tạo ra từng thanh kiếm dài, chúng có hình dạng không giống nhau, nhiều như mưa và lao về phía những tòa kiến trúc trên đỉnh núi. 

 Bùm bùm… 

 Kiếm khí bay ra tạo thành những vụ nổ lớn. Những vụ nổ liên tiếp tấn công lên đỉnh núi khiến cả ngọn núi rung động. 

 Ở đây không có sự sống, chỉ có những mỏm đá và giờ là một màn lễ rửa tội bao trùm lên toàn bộ khu vực này khiến cho những tòa kiến trúc biến thành đống đổ nát. 

 Những kẻ vừa chạy thoát khỏi đống đổ nát thì cũng phải bỏ mạng dưới làn mưa kiếm. Những kẻ trốn được thì bị thương nặng, vô cùng thảm thương. Đám đông nhìn thấy cảnh tượng đó đều hoan hô. 

 “Không hổ danh là Vạn Kiếm Đồ của thế gia Cầm Kiếm. Có thứ này thì có gì phải sợ Lũng Huyết Hoàng chứ?” 

 Đám đàn ông mỉm cười, tỏ vẻ vui mừng. 

 “Bớt nói nhảm lại, tôi đã biết chỗ của Lũng Huyết Hoàng rồi, mọi người chuẩn bị đi”, Cầm Kiếm Nữ hét lớn, vung tay lên, một thanh kiếm quang phóng ra lao về phía một một đá cực lớn ở trên núi. 

 Bùm… 

 Kiếm quang vừa tiếp cận mộc đá thì mộ đá lập tức phát ra ánh sáng màu vang đánh bật kiếm quang ra. 

 Đám đông tái mặt, kêu lên 

 “Là Lũng Huyết Hoàng”. 

 “Chắc chắn Lũng Huyết Hoàng đang ở trong mộ đá”. 

 “Các vị, đây là thời cơ tốt nhất để giết chết Lũng Huyết Hoàng. Ra tay thôi”. 

 “Xông lên”. 

 Tiếng hô vang lên, đám đông đồng loạt lao tới. 

 “Cô Cầm Kiếm”, lúc này Lâm Chính đột nhiên lên tiếng. 

 Cầm Kiếm dừng lại, nhìn anh: “Có chuyện gì không?” 

 Sát Phủ Vương bật cười, lao lên. Cầm Kiếm Nữ không nói gì, chỉ rút trường kiếm màu máu ra và nhảy tới. 

 Lâm Chính thấy vậy bèn lắc đầu. 

 “Đại nhân điều này…”, Tửu Ngọc há hốc miệng định nói gì đó. 

 “Đi thôi”, Lâm Chính lấy Thiên Sinh Đao ra và thận trọng đi theo.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.