Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy cảnh tượng đó, đám người Cầm Kiếm Nữ cũng nín lặng. 

 Tửu Ngọc bàng hoàng, ngồi phịch ra đất. Lâm Chính mà chết thì ai giải độc trên người ông ta đây. Ai giúp ông ta bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên đây? 

 Huống hồ ông ta đã phản bội chủ nhân của mình rồi, giờ ông ta đâu còn chỗ dựa nữa. 

 “Quả nhiên là có cạm bẫy”. 

 Sát Phủ Vương thở hắt ra, chửi rủa: “Cái tên Lũng Huyết Hoàng này thật đê tiện, tôi nhất định phải tiêu diệt hắn”. 

 “Giờ phải làm sao?”, một người bên cạnh hỏi. 

 “Thiết kế kết giới đồng bích để chống lại”, Cầm Kiếm Nữ nói. 

 “Vâng”. 

 Vài người bước ra đi về phía kết giới. Thế nhưng vừa đi được vài bước thì họ đều khựng lại. 

 Đám người Cầm Kiếm Nữ chau mày. 

 “Cô xem này”, có người chỉ vào kết giới. 

 Họ chỉ thấy sau khi đám khói của vụ nổ tan ra thì có một người máu me be bét đang nằm ngoài kết giới. Đó là Lâm Chính. 

 “Cái gì?”, không ít người kêu lên. 

 “Thằng nhóc này…còn toàn thây à?”, Sát Phủ Vương nhìn bằng vẻ không dám tin và đôi mắt với đồng tử như rơi ra ngoài. 

 “Nói chính xác hơn là chưa chết”, Cầm Kiếm Nữ để ý thấy ngực của Lâm Chính vẫn còn phập phồng nên trầm giọng. 

 Đám đông không thể chấp nhận được. Đây không phải là một vụ nổ thông thường đâu. Kết giới hộ sơn thế này đều do chủ nhân của nó đích thân tạo ra, vụ nổ vừa rồi chính là sức mạnh từ bên trong kết giới. 

 Nói cách khác nó chính là đòn tấn công được tạo ra từ Lũng Huyết Hoàng. Với đòn tấn công này chẳng ai có thể đảm bảo điều gì. Vừa rồi họ nghĩ Lâm Chính chết chắc rồi. Thế nhưng anh không chết… 

 “Kẻ này thuộc cảnh giới gì vậy?”, có người thốt lên. 

 Bọn họ không thể nhìn thấu được thực lực của Lâm Chính, chỉ thấy khí tức của anh rất ổn định 

 “Lẽ nào là Lục Địa Thần Tiên sao?”, Cầm Kiếm Nữ suy nghĩ rồi tự nhủ. 

 Những người bên cạnh nghe thấy vậy thì phụt cười. 

 “Thiên hạ rộng lớn thế này, cô Tình Nhi nhìn xem người này chưa tới ba mươi, một kẻ chưa tới ba mươi mà đã là Lục Địa Thần Tiên thì phải tài giỏi thế nào chứ? Nếu mà như thế thì đã vào bảng xếp hạng từ lâu rồi, nhưng cô xem mà xem làm gì có tên của người này đâu” 

 Tửu Ngọc đỡ Lâm Chính dậy, vội lấy ra một chiếc lọ nhét thuốc vào miệng anh và vận công chữa trị cho anh. Một lúc sau Lâm Chính đã mở được mắt ra. 

 “Đại nhân, cậu không sao chứ?” 

 “Không…không sao”, Lâm Chính giả bộ yếu ớt sau đó đứng dậy khi được Tửu Ngọc đỡ. 

 Đám đông nhìn cơ thể anh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.