Chương trước
Chương sau
Câu nói vang lên đám đông bàng hoàng. Đám người đứng ngoài nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Bọn họ tưởng mình nghe nhầm. 

 “Cậu là...gián điệp sao?” 

 Lúc này bà cụ mới kịp phản ứng và khẽ chau mày nói: “Vì vậy tức cậu là người của Long Quốc”. 

 “Đúng vậy”, anh gật đầu. 

 Bà cụ nhìn bằng vẻ hài lòng: “Cậu ta tới từ đâu?” 

 “Bẩm đại nhân, đi cùng với Sâm Hồng từ Tanenke tới ạ”, Maris mỉm cười giải thích. 

 “Tanenke sao?” 

 Bà ta cười khinh miệt: “Xem ra cứ điểm Tanenke đã bị chiếm đóng rồi. Nhưng dù sao thì cũng tìm được con chuột núp trong đám đông, có thể thông báo cho tổng bộ tiến hành tấn công rồi”. 

 “Nghe đây, lập tức liên hệ với tổng bộ đưa “Diệt Nhật Giả” tới để toàn bộ đám người của Long Quốc sẽ bị trôn vùi ở Tanenke”. 

 “Vâng đại nhân”, Maris cung kính đáp lại rồi lấy điện thoại ra gọi. 

 Thế nhưng một giây sau...Một bàn tay đã đâm xuyên qua mặt hắn ra tận sau đầu. Maris cùng điện thọại được nhấc lên lơ lửng giữa không trung. 

 Đám đông run rẩy. Là Lâm Chính. Anh nhận lấy điện thoại, nhìn số trên màn hình và từ từ rút tay ra. Maris ngã ra đất, chết ngay tại chỗ. 

 “Chết tiệt, người đâu?”, bà cụ tức giận nói. 

 Những người khác đều lao lên tấn công Lâm Chính. Lâm Chính cũng không hề khách sáo anh đập tay tới. Sức mạnh phi thăng giống như ngày tận thết thổi ập lên người bọn họ. 

 Trong nháy mắt cơ thể họ bị nứt toác, chết thảm vô cùng. Bà cụ bàng hoàng. 

 Đám người của Maris có tới mười mấy người đấy. Mà đã bị đối phương tiêu diệt như thế. Đúng là hơi quá đáng rồi. 

 Sâm Hồng thấy vậy thì trở nên hào hứng: “Bà cụ, bà căn bản không hiểu về sự khủng khiếp của vị đại nhân này đâu. Tôi nói cho bà biết. Cậu ấy chính là thần y Lâm của Giang Thành, là lãnh đạo tối cao của Dương Hoa. Bà không thể thắng được”. 

 “Cái gì?”, bà cụ tái mặt. 

 Những người đứng bên cạnh cũng ý thức được điều gì đó bèn đồng loạt bước tới trước mặt bà cụ và lầm bầm đọc. Một luồng tử khí dấy lên từ cơ thể họ. 

 “Đây là chiêu pháp gì vậy?", Lâm Chính cảm thấy tò mò nhưng cũng không vội ra tay mà chỉ lẳng lặng quan sát. 

 Đột nhiên. 

 “Ha...” 

 Đám người kia giơ cao tay lên và vung về phía Lâm Chính. Một luồng khí màu xanh quỷ dị đập lên người anh tạo thành một cơn lốc xoáy khổng lồ. 

 Lâm Chính liếc nhìn, trong lớp khí màu xanh này có chất gây ăn mòn. Nếu như phủ lên đám người Hồng Sâm thì họ cũng sẽ bị vữa ra thành đống máu. 

 Thế nhưng nó chẳng có tác dụng gì với Lâm Chính hết. Cơn lốc màu xanh chỉ duy trì được tầm vài giây rồi biến mất. 

 Bà cụ đắc ý tưởng Lâm Chính chết rồi bỗng khựng người. 


 Đối phương thấy chiêu thức của mình không có tác dụng thì lập tức quay đầu bỏ chạy. Lâm Chính hừ giọng, siết tay lại. Ngọn lửa vỡ nhỏ, phóng ra bốn phía. 

 Vụt! Vụt... 

 Đám người bỏ chạy lập tức bị đốt cháy. Tất cả đều kêu la thảm thiết, sau đó ngã ra đất và vài giây sau biến thành tro tàn. 

 Tất cả đều trố tròn mắt, bao gồm cả bà cụ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.