Chương trước
Chương sau
Lâm Chính nhìn chằm chằm pháp trận kia một lúc lâu, sau đó giơ tay lên, tế ra dị hỏa, bao trùm lấy cục thịt quái dị. 

 Xèo xèo xèo. 

 Cục thịt quái dị bốc cháy, không ngừng phát ra tiếng la hét thê thảm. 

 Dường như có một người sống đang chịu đủ giày vò trong ngọn lửa. 

 Nhưng âm thanh nhanh chóng im bặt. 

 Cục thịt quái dị dần chết đi. 

 Mọi người thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm. 

 Ầm ầm ầm. 

 Đúng lúc này, mặt đất bắt đầu chấn động. 

 Chỉ thấy đại thống soái dẫn theo rất nhiều quân Bắc Cảnh ùa về phía này. 

 "Tướng Lâm!". 

 Đại thống soái xuống xe, gấp gáp kêu lên: "Cậu không sao chứ?". 

 "Đại thống soái, tôi không sao, An Thanh đã trốn đi từ lối bên phải, xin ông hãy nhanh chóng đuổi theo!". 

 Lâm Chính lớn tiếng nói. 

 "Được!". 

 Đại thống soái Trình Sơn Hà gật đầu, lập tức dẫn bộ đội đuổi theo An Thanh. 

 Lâm Chính thì ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm huyết trận, ánh mắt đanh lại. 

 "Tướng Lâm, có phát hiện gì không?". 

 Hứa Chỉ Sương chạy bước nhỏ tới, lên tiếng hỏi. 

 "Huyết trận này quỷ dị quá!". 

 Lâm Chính đặt bàn tay lên trên huyết trận, sau đó hơi dùng sức. 

 Vù! 

 Dị hỏa đáng sợ lại bùng lên trong lòng bàn tay anh, thiêu sạch huyết trận và những nơi huyết trận bao phủ. 

 "Loại huyết trận này cực kỳ khó loại bỏ, với năng lực của các cô thì không thể phá hoại nó được! Mà không phá hoại được nó thì nó sẽ không ngừng ăn mòn dung hòa các xác chết xung quanh để trưởng thành. Sau một trận đại chiến, nó sẽ trở thành loài quái vật đáng sợ nhất! Trừ khi các cô dùng tới vũ khí hạt nhân, nếu không tuyệt đối không thể giết được nó". 

 Lâm Chính nhỏ giọng nói. 

 Đây cũng là nguyên nhân anh không tiếp tục đuổi theo An Thanh. 

 Ông lão đội nón lá kia cứ như đang rắc hạt giống. 

 Chỉ cần bỏ mặc, hạt giống này sẽ trưởng thành đến mức không thể xử lý được. 

 Lâm Chính thở hắt ra, nhìn đống thịt vụn đã bị thiêu cháy, sắc mặt đanh lại. 

 Thủ đoạn này rất có giá trị nghiên cứu. 

 Nhưng chúng lại bị người ta dùng sai chỗ, chẳng phải là một loại tổn thất sao? 

 "Những việc còn lại giao cho đại thống soái đi, chúng ta về!". 

 Lâm Chính khàn giọng nói. 

 "Vâng, tướng Lâm". 

 Mọi người gật đầu, theo Lâm Chính tiến về phía cứ điểm số 3. 

 An Thanh sau khi bại trận tháo chạy khỏi Mã Nhi Cốc, liền dẫn quân rút về phía biên giới nước Fabo. 

 Trình Sơn Hà dẫn quân truy sát, gần như đuổi tới tận biên giới, cuối cùng bị viện quân của nước Fabo xông tới ngăn cản, chỉ đành rút về thủ ở cứ điểm. 

 Trận chiến này, quân An Thanh tổn thất quá nửa, hầu như tất cả các loại trang bị vũ khí đều mất sạch, có thể nói là đại bại. 

 Tin tức vừa truyền ra, cả thế giới kinh ngạc. 

 Nước Fabo lại càng chấn động. 

 Phải biết rằng, An Thanh là soái tài có kinh nghiệm dày dặn của nước nước Fabo, sau khi tiến vào chiến trường Bắc Cảnh thì chưa thua bao giờ, cùng lắm là đánh hòa. 

 Thua một cách thảm hại như lần này có thể nói là chưa bao giờ có. 

 Còn phía quân Bắc Cảnh thì hoan hô ầm ĩ. 

 Cướp lại được Mã Nhi Cốc, tức là quân Bắc Cảnh đã nắm được quyền chủ động. 

 Đây là bước ngoặt quan trọng của cuộc chiến Bắc Cảnh. 

 Trong cứ điểm Mã Nhi Cốc. 

 "Tướng Lâm!". 

 Trình Sơn Hà dẫn theo quân đội, vội vàng tiến vào. 

 Lâm Chính đang cầm điện thoại ngồi trong sảnh đường, nghe thấy giọng nói của Trình Sơn Hà thì không khỏi ngẩng đầu lên. 

 "Đại thống soái, thu hoạch thế nào?". 


 "Đại thống soái làm gì vậy?". 

 Lâm Chính lập tức đỡ Trình Sơn Hà dậy. 

 "Chỉ vì sự nghi kị nhất thời của tôi, mà làm lỡ thời cơ trời ban, Trình Sơn Hà tội đáng muôn chết!". 

 Trình Sơn Hà nhỏ giọng nói đầy khổ sở.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.