“Tướng Lâm?”
Trịnh Sơn Hà sửng sốt.
“Kính chào tướng Lâm!”
Mọi người lần lượt chắp tay chào.
“Đừng khách sáo”.
Lâm Chính ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, sau đó đi vào phòng hội nghị, nói: “Đại thống lĩnh, tôi đã thẩm vấn tên tù binh của ‘Forever Night’, theo lời khai của anh ta, An Thanh thống soái đã điều toàn bộ quân An Thanh, vốn định chiếm đóng cứ điểm thứ ba, dùng nó làm nơi đóng quân, lập đồn trú nhằm chọc thủng phòng tuyến của quân Bắc Cảnh, nhưng tôi nghĩ rằng có lẽ ông ta đã nhận được tin thua trận của quân Man Vệ nên đã rút lui hơn phân nửa về Mã Nhi Cốc, nếu đại thống lĩnh bất ngờ ra quân tấn công, chưa chắc đã có lợi”.
“Cậu nói có lý! Cứ điểm thứ ba đó rất quan trọng, chắc chắn An Thanh sẽ điều một đội quân lớn đến đó đóng quân, bây giờ quân Man Vệ đã bại trận, đại quân An Thanh chắc chắn sẽ rút lui về Mã Nhi Cốc, tướng Lâm, là do tôi không cân nhắc kỹ lưỡng”.
Trình Sơn Hà gật đầu, nghiêng đầu nói: “Truyền lệnh xuống dưới, bố trí ổn thỏa việc phòng thủ, đại quân sẽ xây dựng trại tạm thời ở đây, đợi đến khi màn sáng được sửa chữa xong, chúng ta sẽ rút lui về căn cứ”.
“Rõ!”
Các chiến sĩ tỏ ra thất vọng, nhưng họ lại không thể làm được gì.
Lâm Chính bày ra vẻ mặt kỳ lạ: “Đại thống lĩnh, đã đến đây rồi, tại sao lại phải cố thủ ở nơi này?”
“Tạm thời màn sáng vẫn chưa thể sửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than/3664796/chuong-5017.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.