Chương trước
Chương sau
Thời gian trước, vì giúp Từ Chính xây phòng nghiên cứu ở cung điện trong núi Thiên Thần, Dương Hoa có thể nói là điều binh khiển tướng, bỏ nhiều tiền mời người, bận rộn đến mức không tách ra được, Từ Thiên cũng

không có ngày nào ngơi nghỉ.

“Chủ tịch Lâm, chẳng lẽ mấy người ngoại vực này gây ra chuyện gì ở Giang Thành?”.

Nguyên Tỉnh nói: “Thế này, tôi sẽ dẫn người đi điều tra tung tích của đám người ngoại vực, dẫn bọn họ về giao cho cậu xử lý”.

“Đúng đấy, chúng ta lập tức hành động!”.

“Tìm theo hình thức rải thảm, có lẽ bọn họ sẽ không trốn được!”.

Tào Tùng Dương và những người khác hưởng ứng. Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.

“Bọn họ không phải chỉ có vài người ngoại vực”. Nghe vậy, mọi người sửng sốt.

“Chủ tịch Lâm, chẳng lẽ...”.

“Có người mở lối vào ở Giang Thành! Bây giờ có nhiều người ngoại vực liên tục vào Giang Thành, hơn nữa những người ngoại vực đó đều không tầm thường, thực lực mạnh mẽ, thân phận hiển hách. Sau khi vào Giang Thành, bọn họ lại dùng các thân phận khác nhau để ngụy trang bản thân, cho dù các ông muốn điều tra cũng chưa chắc có thể tra được”.

Lâm Chính nói.

“Vậy... phải làm thế nào?”.

Bọn họ kinh hãi.

Thần Hỏa Tôn Giả nhận ra được điều gì, hỏi ngay: “Vì sao lại có nhiều người ngoại vực đồng thời vào Giang Thành như vậy? Bọn họ đến là vì cái gì?”.

“Mỏ Huyền Hoàng!”.

Lâm Chính nói ra những gì mình biết.

“Mỏ Huyền Hoàng ở ngoại ô Giang Thành?”.

Vẻ mặt Nguyên Tỉnh lập tức trở nên khó coi.

“Nguyên Tỉnh, người ngoại vực còn biết Giang Thành có mỏ Huyền Hoàng, chúng ta chiếm cứ ở đây lại không biết gì, thế là thế nào?”.

Lâm Chính nhìn Nguyên Tỉnh, lạnh nhạt hỏi.

“Chuyện đó... giáo chủ, tôi... tôi...”. 

Nguyên Tinh há hốc miệng, không biết nên trả lời thế nào.

Mọi người cũng không dám lên tiếng.

Nhiều người ngoại vực lặng lẽ vào Giang Thành đã đành, ngay cả Giang Thành xuất hiện mỏ khoáng hiếm mà Dương Hoa cũng chỉ biết sau người khác, sao Lâm Chính không tức giận được?

“Cậu Lâm, mong cậu bớt giận, tôi cảm thấy chuyện này không thể trách bọn họ”.

Thần Hỏa Tôn Giả cười nhẹ, lên tiếng.

Lâm Chính nhìn ông ta: “Tôn Giả muốn biện minh thay bọn họ sao?”.

“Không phải biện minh mà là nói thật. Cậu Lâm, tôi nghĩ cậu và những người ngồi ở đây đều không biết về mỏ Huyền Hoàng phải không?”.

Thần Hỏa Tôn Giả nói.

Nghe thế, Lâm Chính ngẩn người một lúc, sau đó gật đầu: “Quả thật chưa từng nghe qua”.

“Vậy thì đúng rồi, trước khi mỏ Huyền Hoàng xuất hiện đều sẽ có dấu hiệu, mọi người không biết về mỏ. Huyền Hoàng, hoàn toàn không chú ý đến dấu hiệu này, để người ngoại vực biết được cũng đâu có gì kỳ lạ?”.

Thần Hỏa Tôn Giả lắc đầu nói. 

Lâm Chính thở ra một hơi, nói: “Được rồi, giờ truy cứu chuyện này cũng không có ích gì, chuyện cần làm là phải giải quyết những người ngoại vực này! Từ Thiên!”.

“Cậu Lâm!".

Từ Thiên lập tức đứng dậy.

“Điều động tất cả người Dương Hoa phối hợp với quân đoàn Long Huyền, điều tra tất cả người ngoại vực trong Giang Thành!”.


Từ Thiên nhìn điện thoại, đột nhiên con ngươi mở to, sắc mặt trắng bệch.

“Sao rồi?", Lâm Chính nhíu mày hỏi.

“Chủ tịch Lâm, tôi vừa nhận được tin, Tu La Vương... nhập cảnh rồi..".

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.