Chương trước
Chương sau
Keng keng keng... Âm thanh trâm đục vang lên. Màn chắn của Lâm Chính xuất hiện vết nứt.

Anh thở hổn hển, sức mạnh phi thăng trong người đã không còn bao nhiêu.

Cứ tiếp tục như thế, một khi màn chắn bị phá vỡ, anh sẽ bị ông tổ nhà họ Mãn tiêu diệt.

Phòng vệ của xương chí tôn không thể chịu được sự tấn công của ông tổ nhà họ Mãn.

Ánh mắt Lâm Chính trở nên lạnh lùng, thấy đã không còn đường lui, lại khó phòng vệ, anh dứt khoát nhắm mắt lại hấp thụ chút dược tính cuối cùng trong người.

“Cậu bỏ cuộc rồi sao? Cũng đúng thôi, cuối cùng cậu cũng không bước đến cảnh giới đó, cho dù có bước vào cảnh giới đó thì thế nào? Lục Địa Thần Tiên mới như cậu sao có thể so được với Thần Tiên đã lâu như tôi? Sao cậu có thể quen thuộc với việc sử dụng sức mạnh thần tiên hơn tôi được?” 

“Cậu chẳng qua chỉ là một người trong đám dân chúng bình thường thôi, cậu chẳng khác nào đám tôm tép”.

Ông tổ nhà họ Mãn lạnh lùng nói, sau đó bỗng dùng sức chém mạnh một nhát đao.

Tất cả tàn ảnh cũng cùng giơ đao lên. Bùm!

Sau một tiếng nổ.

Màn chắn bị phá vỡ.

Sức mạnh khủng khiếp trên lưỡi đao khiến không trung xung quanh méo mó đi.

Lâm Chính lại không có bảo vệ. “Kết thúc rồi!”

Ông tổ nhà họ Mãn nó, lại giơ đao lên lần nữa chém mạnh vào cổ Lâm Chính.

Nhưng lúc này Lâm Chính đang nhắm mắt bỗng mở mắt ra, một tay giơ ra trước cầm chặt lưỡi đao đó.

Soạt!

Lưỡi đao tàn ảnh không thể chịu được, trên người Lâm Chính không biết bị trúng bao nhiêu thanh đao. 

Cũng may sức phá hoại của tàn ảnh không bằng bản thể.

Cả người Lâm Chính đều là máu, đôi mắt lạnh lùng nhìn ông tổ nhà họ Mãn, ánh mắt hiện lên vẻ điên cuồng và ý sâu xa.

“Còn muốn liều chết giãy giụa sao?”

Ông tổ nhà họ Mãn cười nhạo, lập tức giơ một tay còn lại lên tóm lấy vài Lâm Chính, sau đó định phóng sức mạnh phi thăng trong người ra.

Ông ta định đánh chết Lâm Chính bằng chính sức mạnh phi thăng tinh túy nhất của mình.

Ngay sau đó. Vèo!

Lâm Chính cũng giơ tay còn lại ra bóp chặt lấy vai ông tổ nhà họ Mãn.

Ông tổ nhà họ Mãn sửng sốt. Ông ta như nhân ra điều gì, vội đẩy Lâm Chính ra. Nhưng đã không kịp nữa.

Năm ngón tay của Lâm Chính găm vào đầu vai ông †ổ, bóp chặt không chịu buông tay.

Ông tổ nhà họ Mãn vội dừng phóng sức mạnh phi  thăng ra.

Nhưng lượng quá nhiều, không thể ngăn lại hoàn toàn chỉ trong chốc lát.

“Khốn kiếp! Bị lừa rồi!”

Ông tổ nhà họ Mãn tức giận nói, giục tất cả tàn ảnh lao về phía Lâm Chính.

Rất nhiều chấm sao rơi xuống theo cột sáng như: thiên hà đổ xuống.

Ông tổ nhà họ Mãn lập tức bị đánh bật ra xa cả mấy mươi mét.

Mọi người bên dưới sửng sốt ngước mắt lên nhìn. Lúc này sông núi yên tĩnh, ánh sáng mờ tối.

“Tôi chính là Tiên”. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.