Chương trước
Chương sau
“Cứ thế rồi đi à?”

Trưởng lão của tiên tộc tỏ ra bất cam: “Giờ là lúc tốt nhất để tiêu diệt Tiên Cốc, tiên chủ tại sao lại không đuổi theo".

“Đồ vô tri này, chủ nhân của Tiên Cốc không phải là người mà chúng ta có thể đối phó được. Nếu mà đánh nhau thật thì sợ rằng mười người chúng ta cũng chưa chắc làm gì được”.

Thượng chủ liếc nhìn trưởng lão và hừ giọng. Thế là bọn họ tái mặt.

“Thật không ngờ đối phương bình thường không lộ mặt mà giờ đã đạt tới cảnh giới như thế. Quả thật đáng sợ. Khoảng cách của Tiên Tộc và Tiên Cốc không hề nhỏ.

Băng chủ cũng cảm thán và tỏ ra lo sợ. Nguyên chủ không nói gì. Đoàn người lắng lặng rút lui. Thiên Huyền

Nhất nhìn Lâm Chính rời đi bằng ánh mắt lạnh như băng.

“Sao Tiên Tộc lại có một người như vậy vậy? Cử người đi điều tra xem rồi về báo cáo cho tôi”.

“Vâng cốc chủ” Trên đường về Tiên Tộc: “Minh chủ, mặc dù anh cứu được Hoa băng chủ nhưng...nhiệm vụ của chúng ta vẫn chưa hoàn thành, vết thương của anh giờ phải làm sao?”

Ngạo Hàn Mai đuổi theo Lâm Chính và hỏi. 

“Không vội ,chúng ta tìm thêm thôi”, Lâm Chính cười nói.

“Nhưng đã tìm cả vùng cực hàn rồi mà chỉ có Tiên Cốc mới có loại thuốc mà anh cần. Nếu như không lấy được thì còn biết tìm ở đâu đây?”, Ngạo Hàn Mai ngập ngừng nói.

“Luôn có hi vọng mà”, Lâm Chính nhìn băng chủ, nguên chủ và thượng chủ ở phía trước rồi hét lớn.

“Dừng lại” Đám đông bèn dừng lại nhìn anh. Lâm Chính nhình ba người họ: “Các vị mời lên nói chuyện”. Ba người tỏ vẻ nghỉ ngờ nhưng vẫn bước tới.

“Tiên chủ có gì dặn dò?”, băng chủ hỏi.

“Tôi quyết định nhường chức tiên chủ cho Tiên Tộc mọi người xử lý”.

“Cái gì?”, ba người bàng hoàng, tưởng mình nghe. nhầm.

“Tại sao tiên chủ lại làm vậy?”, thượng chủ vội vàng hỏi.

“Tôi vốn không phải người của Tiên Tộc, không biết gì về Tiên Tộc hết. Tôi tới đây chẳng qua là vì cứu người. Giờ người đã cứu được, tôi không còn cần phải ở đây. nữa. Vậy thì hà tất phải giữ chữ tiên chủ. 

 "Tôi nghĩ thực lực của mọi người cũng đủ hồi phục tới bảy, tám phần rồi. Tôi giao cho mọi người một nhiệm vụ, ai có thể thay tôi tìm được vài vị thuốc này thì sẽ có được vị trí tiên chủ”.

Nói xong Lâm Chính lấy ra một tờ giấy và đưa cho. băng chủ. Băng chủ đọc cho hai người kia nghe. Hai người nghe xong bèn suy nghĩ.

“Sao? Ba vị có ý kiến gì không?”, Lâm Chính hỏi

“Tiên chủ nói thật chứ? Đừng tìm xong thuốc thì lại lật mặt nhé”, nguyên chủ nói.

“Nếu mọi người không tên thì tôi có thể thề và nhờ người của Tiên Tộc làm chứng”, Lâm Chính nói.

“Không cần, không cần”.

Thượng chủ lên tiếng: “Chuyện này không nên để người của tộc biết. Ba người chúng tôi hợp lực tìm kiếm, ai có thể tìm được thì thuốc thuộc về người đớ'.

“Được”

Lâm Chính nói: “Tối sẽ rời khỏi vùng đất cực hàn trước. Tiên Tộc tạm thời do ba vị phụ trách. Mọi người vẫn giữ chức của mình cai quản khu vực của minh. Đợi đến khi tìm được thảo dược thì có thể cử ngườ lên minh Thanh Huyền tìm tôi. Tôi sẽ đích thân tới Tiên Tộc tìm lý do truyền lại ngôi vị cho mọi người”.

“Được” 

Hai mắt băng chủ sáng lên: “Cứ thế nhé”.

Lâm Chính mỉm cười sau đó kéo thắng ngựa đi về hướng thành Ngạo Tuyết. Người của Tiên Tộc nhìn theo. anh.

“Mọi người nói xem người này có tiếc vị trí tiên chủ không?”, nguyên chủ có vẻ còn nghỉ ngờ.

“Yên tâm đi, người này đáng tin”

Thượng chủ điềm đạm nói: “Tôi đã sớm nói rồi người này sẽ không ở đây lâu đâu, dù sao thì cũng không phải người của Tiên Tộc mà”, nguyên chủ gật đầu.

Băng chủ cũng không muốn nhiều lời, chỉ quay. người rời đi tìm thuốc:

“Cô vội thế. Đáng tiếc, cô không tìm thấy đâu. Vị trí tiên chủ thuộc về tôi rồi”, nguyên chủ hừ giọng.

Sau khi về thành Ngạo Tuyết, Lâm Chính lập tức. chỉnh đốn đội ngũ.

Người của liên minh Thanh Huyền do sống môi trường ác liệt của vùng cực lạnh nên bị ảnh hưởng. Nếu không có Thiên Hỏa Đan thì có lẽ họ đã bị đông cứng từ lâu rồi.

Dù vậy thì nhiều người vẫn bị thương nặng. May mà thành Ngạo Tuyết có nhiều phương pháp chữa được loại thương thế như thế. 

 Bên trong phòng. Lâm Chính thận trọng điều trị cho

Hoa Thiên Hải. Một hồi lâu sau anh thở phào.

“Minh chủ, Hoa băng chủ thế nào rồi?”, trang chủ 'Tiếu Vân lên tiếng.

“Không có gì đáng ngại nữa", anh cười.

“Minh chủ đừng quên một chuyện. Nơi mà liên minh chúng ta đóng quân vẫn còn rất nhiều người bị nhiễm hàn độc, khó mà giữ được tính mang. Tại sao cậu không hỏi chủ nhân ucar Tiên Cốc về thuốc giải”, trang chủ thận trọng hỏi.

“Có thuốc rồi.

Lâm Chính chỉ vào Hoa Thiên Hải: “Hàn độc trong người ông ta được thải ra ngoài rồi. Khi tôi nhìn thấy Hoa Thiên Hải thì đã tìm ra được thuốc giải rồi nên không cần hỏi”

“Sao thế?”, Lâm Chính tò mò hỏi.

Ngạo Hàn Mai bặm môi, cuối cùng lấy điện thoại ra: “Vừa nhận được điện thoại, núi Thiên Thần...xảy ra chuyện rồi”  

 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.