Chương trước
Chương sau
Lâm Chính nhìn Thượng chủ, sau đó nhìn sang Băng chủ và Nguyên chủ.

Anh có thể nhìn ra lửa giận trong mắt hai người.

Người tâm cao khí ngạo giống như Nguyên chủ, trừ bản thân ra thì không phục ai cả, sao có thể phục Lâm Chính?

Còn Băng chủ thì càng không cần phải nói.

Cô ta dẫn Lâm Chính tới là muốn mượn tay Lâm Chính cướp vị trí tiên chủ cho mình.

Không ngờ mình không ngồi được vị trí tiên chủ, ngược lại để Lâm Chính ngồi...

Sao không khiến cô ta nổi giận, sao không phẫn nộ?

Nhưng Lâm Chính không quan tâm đến cảm xúc của bọn họ.

Chỉ cần lợi dụng Tiên Tộc cứu người Hoa Thiên Hải ra, anh sẽ chuồn ngay.

Vị trí tiên chủ gì đó anh hoàn toàn không quan tâm.

“Băng chủ, Nguyên chủ, vì sao các người không hành lễ với tô Lâm Chính bình thản hỏi.

Hai người nhíu mày, Băng chủ không lên tiếng, 

Nguyên chủ lại lạnh lùng nói: “Bẩm tiên chủ, vết thương của tôi chưa khỏi, không tiện hành lễ”.

“Vết thương chưa lành?”.

Lâm Chính đứng thẳng dậy, ánh mắt đầy âm u lạnh lẽo: “Quỳ xuống!”.

Mọi người ngẩn ra.

Ánh mắt Nguyên chủ toát ra lửa giận ngút trời, nắm đấm siết chặt, nhìn chăm chằm Lâm Chính, gần như chuẩn bị ra tay.

Lúc này, Thượng chủ đột nhiên tiến lên, nhỏ giọng nói: “Nguyên chủ, lúc này phải nhẫn nhục chịu đựng, nghĩ cho đại cục”.

Nguyên chủ quay đầu nhìn ông ta.

Mắt Thượng chủ lóe sáng, vẻ mặt sâu xa.

Nguyên chủ thấy vậy thì đè nén sự phẫn nộ vô tận trong lòng, cuối cùng cũng chậm rãi quỳ xuống.

“Ông..”. Băng chủ hơi khó ïtn.

Gô ta không ngờ một người kiêu ngạo như Nguyên chủ lại dễ dàng khuất phục như vậy.

“Băng chủ, cô cần tôi dạy làm sao để quỳ à?”. 

Lâm Chính đi xuống, nhìn khuôn mặt tinh xảo của Băng chủ, thản nhiên nói.

Băng chủ chưa khôi phục vết thương, nếu chiến đấu thì chưa chắc là đối thủ của Lâm Chính, trong lúc bất đắc dĩ chỉ đành chậm rãi quỳ xuống.

“Đứng dậy đi”.

Lâm Chính nói, sau đó quay về chỗ ngồi, c người của Tiên Tộc ở bên dưới, bình tĩnh n¡ ra chỉ lệnh, lập tức tập kết tất cả người của Tiên Tộc đi theo tôi đến Tiên Cốc! Mỗi người tự quay về, trong một tiếng đồng hồ tập hợp người ngựa, đi theo tôi đến đó! Nghe rõ chưa?”.

Bọn họ nghe vậy lại đưa mắt nhìn nhau.

“Xin hỏi tiên chủ, chúng ta tập kết người ngựa đến Tiên Cốc là để làm gì?”.

Cứu người của Tiên Tộc? Cứu người của cậu thì có!

Mặc dù bọn họ đều hiểu rõ trong lòng, nhưng không ai dám vạch trần.

“Mau đi chuẩn bị đi! Một tiếng sau tập trung ở cửa tộc”. Lâm Chính nói, sau đó phất tay. “Tuân lệnh tiên chủ”.

Bọn họ đáp lại, sau đó giải tán.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.