Chương trước
Chương sau
Ba người miệng thì nói vậy nhưng lòng không phục, Lâm Chính hiểu rõ.

Thật ra anh không có hứng thú gì với chức vị tiên chủ, có thể ngồi lên vị trí này đến Lâm Chính cũng không ngờ được.

Anh không ngờ đám người Tiên Tộc này lại có khát vọng với trường sinh như vậy.

Bọn họ lại đồng ý cúi đầu trước một người ngoài như anh.

Chuyện này thật sự nằm ngoài dự Chính.

“Lâm minh chủi”.

Ngạo Hàn Mai kích động, mừng rỡ chạy tới nói: “Không ngờ anh lại chinh phục được toàn bộ Tiên Tộc! Thật là tốt quái”.

Thực lực của Tiên Tộc mạnh như vậy, nếu có Tiên Tộc gia nhập liên minh, chẳng phải toàn bộ vực Diệt Vong mặc cho liên minh Thanh Huyền tung hoành hay sao?

“Chinh phục? Gô nghĩ đơn giản quá rồi!”. Lâm Chính lắc đầu cười, nhỏ giọng nói: “Nghe này, cô hãy đưa tất cả mọi người rời khỏi đây, tụ tập ở nơi này, rõ chưa?”. 

Nói xong, anh nhét một tờ giấy vào tay Ngạo Hàn Mai.

Ngạo Hàn Mai nghe vậy không khỏi sửng sốt: “Minh chủ, chúng tôi đi rồi, anh sẽ làm gì?”.

“Nơi này không tiện ở lâu, tôi sẽ dùng thân phận tiên chủ ra lệnh, nghĩ cách cứu người còn bị nhốt ở Tiên Cốc rai",

“Không tiện ở lâu? Minh chủ? Anh đã thành tiên chủ trong lòng bọn họ rồi, có thể gọi là chủ của Tiên Tộc, có thể hiệu lệnh tất cả mọi người, vì sao lại không tiện ở lâu?”.

“Cô nghĩ mọi chuyện đơn giản quá. Mặc dù người của Tiên Tộc đã khuất phục tôi, nhưng cấp cao của bọn họ không phục. Ví dụ như ba người bên phía Băng chủ, bọn họ chắc chắn sẽ đợi vết thương lành lại, khí tức khôi phục sẽ xử lý tôi. Cho nên tôi không thể ở lâu, chỉ có thể tranh thủ làm xong chuyện trước khi vết thương bọn họ khôi phục”.

Lâm Chính nói.

“Gái gì?”.

Ngạo Hàn Mai kinh ngạc, ánh mắt trở nên nghiêm nghị: “Nếu vậy hôm nay diệt bọn họ, để anh ngồi vững trên vị trí chủ Tiên Tộc thế nào?”.

“Đâu có dễ như vậy?”. 

Lâm Chính lắc đầu, nói: “Nếu bây giờ tôi giết mấy người Băng chủ, các đệ tử đích truyền, trưởng lão của khu Thiên Tiên, khu Nguyên Tiên và khu Thượng Tiên sẽ liều mạng giết tôi! Tôi chiến đấu với ba người họ thật ra đã tiêu hao hết sức lực, nếu còn chiến đấu nữa, tôi sẽ thua chắc”.

Nếu giết ba người, người thân của ba người họ chắc chắn sẽ trả thù Lâm Chính. Đến lúc đó hai bên chém giết, tình hình hỗn loạn, kế hoạch của Lâm Chính sẽ không thể thực hiện.

Do đó, anh quyết định giữ lại mạng ba người họ, vừa tránh kết thù kết oán với Tiên Tộc vừa cho ba người nợ một ân tình, có thể nhân thời gian này xử lý xong chuyện anh muốn làm.

Ngạo Hàn Mai gật đầu, không dám làm trái mệnh lệnh của Lâm Chính, lập tức dẫn người rời khỏi Tiên Tộc.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.