Chương trước
Chương sau
Thấy thế, Băng chủ tê cả da đầu, nào còn quan tâm đến dây băng nữa, xoay người bỏ chạy.

Đoàng đoàng đoàng... Năm tia sấm đánh mạnh vào bên cạnh Băng chủ.

Mặc dù không bị trúng đòn nhưng tia sấm khiến cô †a văng ra xa.

Băng chủ rơi xuống đất, một phần da và tóc bị cháy đen, đầu tóc rối bù, cực kỳ nhếch nhác.

Vị trí cô ta đứng trước đó đã có thêm năm cái hố sâu đáng sợ.

Từng ngọn lửa màu xanh vẫn đang cháy trong hố sâu. “Lôi... Lôi thuật?”

Nguyên chủ khó khăn dập tắt dị hỏa trên người, cả người đã cháy xém, không còn sức chiến đấu.

Nhìn thấy bản lĩnh này của Lâm Chính, mặt ông ta hiện lên vẻ tuyệt vọng.

“Năm giữ dị hỏa và hàn băng, người nà) còn biết Lôi Thuật... hắn... rốt cuộc là quái thai ở đâu vậy?”

Băng chủ cũng lẩm bẩm. 

“Hai vị, mau tránh ra”. Ngay lúc này Thượng chủ gào lên.

Hai người run lên, chỉ thấy công pháp của Thượng chủ đã hình thành.

Lúc này băng kiếm lớn bằng bàn tay đã hình thành †ạo ra một con rồng băng.

“Kiếm Diệt Thế Băng Long?” Băng chủ run lên, vội tránh sang bên cạnh.

Nguyên chủ cũng cố hết sức lật người sang một bên.

Ngay khi hai người vừa tránh ra, hai tay Thượng chủ đẩy băng kiếm được con rồng bao bọc về phía Lâm Chính.

Vèol

Băng kiếm lớn bằng bàn tay lao nhanh đến, phá vỡ hư không, chấn động tầng mây, lao ra với thế khí không gì có thể chặn được.

“Giết!"

Thượng chủ hét lên, sức mạnh phi thăng cả người đều đổ vào trong băng kiếm này.

Lúc này nhiệt độ cả khu vực Tiên Tộc giảm xuống mấy trăm độ, mặt đất yên tĩnh không một tiếng động, tuyết rơi như ngưng tụ giữa không trung.

Băng chủ và Nguyên chủ đều nhìn chằm chằm đòn tấn công đáng sợ này, trong mắt đều là sự mong đợi.

Có thể đánh bại người này bảo vệ thể diện của Tiên Tộc hay không đều dựa vào đòn tấn công này.

Nếu nói đòn tấn công này không thể giải quyết Lâm Chính... Không! Tuyệt đối không thể.

Băng chủ lắc đầu, ánh mắt hiện lên sự nóng bỏng.

Cô ta tin dù là mình ở lúc đỉnh cao cũng không để nổi đòn tấn công này, huống gì là lâm Chính?

Mặc dù hai người không thể đánh bại, nhưng họ biết trạng thái của mình không tốt, muốn tàn sát chưa chắc không thể đánh bại Lâm Chính.

“Lần này xem anh còn đỡ được thế nào”.

Băng chủ nhìn chằm chăm nhát kiếm này, càng mong đợi kết quả.

Nhưng lúc này Lâm Chính bỗng giơ tay lên, đôi mắt lóe lên lôi quang, sau đó nắm chặt tay.

Rầm rầm!

Bầu trời lập tức lập tức tối sâm, mây sấm gần như được hình thành trong thoáng chốc. 

Sau đó có vài con rồng sấm sét giận dữ lao xuống từ trên trời, chém thẳng vào băng kiếm.

Vụt!

Con rồng sấm đầu tiên lập tức lao đến chém hình rồng bao quanh ngoài băng kiếm thành băng nhũ.

Soạt!

Con rồng sấm thứ hai lao đến, chém hình rồng khiến nó khắp nơi đều xuất hiện vết nứt.

Bốp!

Con rồng sấm thứ ba!

Con rồng sấm thứ tư!

Con rồng sấm thứ năm...

Rồng sấm như kéo dài vô tận, liên tục không dứt.

Đến khi rồng sấm thứ bảy đánh xuống, hình rồng hàn băng đã vỡ nát.

Kiếm nhỏ trong suốt như pha lê đã lắc lư rơi xuống trên ngực Lâm Chính...

Keng!

Băng kiếm vỡ tan. 

Còn Lâm Chính... không hề hấn gì.

Thượng chủ trợn to mắt, mặt lộ ra vẻ khó tin. “Chỉ thế thôi à? E là không giết được tôi đâu”. Lâm Chính không cảm xúc nói.

“Khốn kiếp!”

Thượng chủ nghiến răng nghiến lợi, còn muốn thi triển chiêu pháp lần nữa.

Nhưng lúc này. Âm... Trên đỉnh đầu ông ta bỗng vang lên tiếng sấm.


Như thể có hàng trăm con rồng giáng trần.

Thậm chí mọi người còn chưa kịp làm rõ tình hình đã bị cả trăm tia chớp này làm cho mù mắt.

Đến khi hoàn hồn lại, Thượng chủ đã bị sấm sét nhấn chìm... 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.