Chương trước
Chương sau
Chữa lành từng người một?

Băng chủ trợn tròn mắt, vẻ mặt vô cùng hoài nghĩ.

Phải biết rằng số nô lệ trên núi băng phải lên tới hàng chục nghìn người!

Vậy mà người này có thể chữa khỏi cho toàn bộ số đó chỉ trong một đêm?

"Nói láo! Quả thực là nói láo! Anh chỉ có một mình, sao có thể chữa khỏi cho tất cả bọn họ trong một đêm?"

Chỉ Lan nổi giận quát! Rõ ràng hôm qua cô ta cũng nhìn thấy những nô lệ này đều mất đi tu vi, chẳng khác nào phế nhân, nhưng hôm nay tất cả đều bình phục.

Chắc chắn là Lâm Chính đã sử dụng một thủ đoạn độc đáo nào đó, hoặc anh có người trợ giúp.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.

"Băng chủ đại nhân, cô đã quên việc tôi nhờ cô lấy băng châm sao?”

Lâm Chính bình thản đáp. "Hai trăm bộ băng châm?"

Băng chủ lẩm bẩm, rồi như chợt nhận ra điều gì đó, cô ta vội vàng nhìn về phía những người kia. 

Quả nhiên, cô ta nhìn thấy trên người những người này đều có vài cây băng châm.

Hoá ra, Lâm Chính không chữa trị tận gốc, khôi phục †u vi của những người này mà là dùng băng châm tạm thời nối liền kinh mạch của họ, để cho bọn họ tạm thời khôi phục tu vi.

Tuy chỉ là tạm thời, nhưng cũng khiến người ta phải kinh ngạc.

Băng chủ khẽ run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi môi anh đào như sắp bị hàm răng bạc cắn nát.

Gô ta biết bây giờ mình đã không còn lợi thế, không thể thương lượng với Lâm Chính được nữa.

Nếu như Lâm Chính muốn cưỡng ép mang cô ta đi, với thực lực của những nô lệ này, bọn họ có thể bảo vệ

cho Lâm Chính rời đi an toàn.

"Băng chủ, cứ yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ cô chu toàn!"

Thượng chủ lúc này đã đưa người tới.

"Thượng chủ đại nhân!"

Băng chủ nét mặt không giấu nổi niềm vui.

"Giữa chúng ta mặc dù có nhiều mâu thuẫn, nhưng chung quy lại vẫn là người của Tiên tộc, nếu như cô bị bắt, toàn bộ Tiên tộc đều sẽ mất mặt!" 

Nguyên chủ cũng cưỡi ngựa chạy tới, nhìn chăm chằm Lâm Chính: "Ranh con, tôi không muốn phí lời với cậu, lập tức thả người đi!"

"E rằng không thể!"

Lâm Chính bình tĩnh nói: "Người của tôi còn trông chờ Băng chủ tới cứu!"

"Cứu người? Hừi Cậu thật sự cho rằng dựa vào. những kẻ rác rưởi này có thể bảo vệ cậu an toàn rời khỏi nơi này sao? Tôi nói cho cậu biết, nếu như cậu không

thả Băng chủ đi, nơi này sẽ là chỗ chôn của cậu!"

Nguyên chủ hét lên rồi vung tay: "Giết những tên rác rưởi đó trước đi!"

"Vâng!"


Những người chuẩn bị đánh nhau lập tức tách ra, đồng loạt nhìn về phía Lâm Chính. 

"Thế nào? Biết sợ rồi sao?"

Băng chủ cười khẩy.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.