Chương trước
Chương sau
Một tia sáng như tuyết tỏa ra bao phủ lấy ba người.

Tất cả mọi người ở trận đấu đều trợn to mắt, không ít người tiến đến trước vài bước, căng thẳng nhìn chằm chăm cảnh tượng này.

Mọi người như ngừng thở, yên tĩnh chờ đợi.

Ánh sáng trắng kéo dài hai mươi giây mới dừng lại.

Đến khi ánh sáng đó biến mất, mọi người mới nhận ra đó không phải là tia sáng mà là sương lạnh đáng sợ.

Một khi chạm vào màn sương này chắc chắn sẽ đông cứng thành tượng băng, sau đó vỡ tan tành mà chết.

Không ai dám đến gần.

Đợi sương băng dần tan đi, mọi người mới nhìn rõ mọi thứ ở bên trong.

Chỉ thấy ba bóng người ở bên trong đập vào tầm nhìn của mọi người.

Ba người yên tĩnh đứng đó giống như trận chiến đã kết thúc.

Nhưng chỉ đứng trong chốc lát, Thượng chủ và Nguyên chủ đều ngã xuống.

“Thượng chủ!” 

“Nguyên chủ!”

Các đệ tử hai bên đều hoảng sợ mất hồn, muốn chạy đến nhưng lại sợ sương băng đó.

Cơ thể Băng chủ lảo đảo, cũng suýt ngã xuống nhưng vẫn đứng vững lại.

Gô ta ôm ngực, khóe miệng xuất hiện vệt máu, nhưng vẫn nở nụ cười.

“Các người đã phục chưa?”

Băng chủ khàn giọng hỏi.

“Không ngờ cô lại tìm được nhân tài như vậy, không chỉ thông thạo dị hỏa, mà còn có châm quyết siêu phàm, có thể giúp cô nâng cao thực lực...”

Thượng chủ hít sâu một hơi như đã nhận thua.

Nhưng Nguyên chủ lại không cam lòng.

“Băng chủ, thứ cô đang ỷ lại không phải là thực lực của cô mà là người kia, tôi không phục! Tôi không phục”.

Ông ta gào lên, còn muốn đánh tiếp.

Nhưng vết thương quá nặng khiến ông ta đứng còn không vững.

“Ông không phục thì đã sao? Bây giờ người thắng là tôi”.  

Băng chủ lạnh lùng nói, sau đó xoay người đi về phía Đỉnh Lô.

Hai đệ tử thấy thế thì hoảng sợ vội quỳ xuống. Nhất là Vương Cuồng điên cuồng dập đầu xuống đất, cả người run rẩy nói: “Băng chủ tha mạng! Băng chủ tha mạng”.

“Băng chủ ư?” Cô ta giơ tay lên. Vèol

Cơ thể Vương Cuồng lập tức nổ tung, biến thành vũng máu.

Mọi người sửng sốt. “Bây giờ nên gọi tôi là Tiên chủ rồi”.

Băng chủ lạnh lùng nói, sau đó xoay người đi lên phía trên.

Sau khi Thượng chủ và Nguyên chủ thất bại, trận quyết chiến này đã hạ màn kết thúc.

“Có vẻ như tôi luyện chế đan dược nửa ngày trời là đang lãng phí sức lực”.

Thấy thế Lâm Chính tắt dị hỏa đi. 

“Chào Tiên chủ”. Người ở đó đều quỳ xuống cúi đầu bái lạy Băng chủ.

Kể từ hôm nay Tiên Tộc sẽ thống nhất, Băng chủ sẽ trở thành người lãnh đạo cao nhất nhiệm kỳ đầu tiên sau một trăm năm của Tiên Tộc.

“Miễn lễ”.

Băng chủ lớn giọng nói, cuối cùng khuôn mặt lạnh như băng kia cũng lộ ra nụ cười.


“Người của anh?”

Băng chủ lạnh nhạt nhìn Lâm Chính: “Anh đã biết trong tay tôi không có tủ binh của Tiên Gốc, tôi làm sao. có thể cứu được người của anh đây? Chẳng lẽ anh muốn tôi dẫn tất cả người Tiên Tộc tấn công vào Tiên Cốc. sao? Để cứu người của anh mà bảo người của tôi đổ máu hy sinh hả? Anh nghĩ có khả năng không?” 

“Tức là cô muốn nuốt lời à?” Lâm Chính hỏi.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.