Chương trước
Chương sau
 Minh Đạo Tử há mồm trợn mắt khi nhìn thấy cảnh tượng đó, đầu óc anh ta trống rỗng. Mười mấy đệ tử ở đây...đã bị Lâm Chính xử lý không khác gì lũ chó con.

“Đi thôi”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng lôi Minh Đạo Tử đi. Cùng lúc này nguồn sức mạnh từ bốn phương tám hương cũng bùng nổ.

“Người nào mà dám xông vào sơn môn của chúng ta vậy?”

“Giết, giết”. “Là kẻ nào?” “Giết! Giết”

“Dù cậu là ai, dù có chạy tới chân trời khóc bể thì chúng tôi cũng sẽ giết chết cậu”.

“Giết! Giết”

Tiếng gào thét vang lên như sấm rền điếc hết cả tai hai người Lâm Chính. Minh Đạo Tử nôn ra máu, suýt nữa thì mất thăng bằng ngã xuống đất. Lâm Chính cũng chóng mặt.

“Đây chính là Tiên Âm Công”, Minh Đạo Tử bịt tai, run rẩy nói. Lâm Chính không nói gì. Vô số người đuổi theo họ. Mặc dù tốc độ của Lâm Chính cực nhanh nhưng vẫn không cắt đuôi được đối phương.

“Bọn họ đã năm được khí tức của anh rồi. Anh không chạy thoát được đâu. Anh chạy đi đâu họ sẽ đuổi theo đến đớ”, Minh Đạo Tử ôm đầu.

“Vậy tức là không có chỗ nào để chạy đúng không”, Lâm Chính từ từ dừng lại. Xem ra phải đánh nhau thật rồi.

“Cũng không hẳn. Có một nơi họ không dám bước vào. Đại nhân, chúng ta mau đi về phía trước may ra có thể thoát”, anh ta nói.

“Nơi nào vậy?”, Lâm Chính hỏi.

“Hướng Tây Bắc”.

“Được”.

Lâm Chính gật đầu, lập tức chuyển hướng, lao về 'Tây Bắc. Lâm Chính chạy liên tục, nhiệt độ xung quanh mỗi lúc một giảm xuống khiến anh cũng phải rùng mình.

Trên người Minh Đạo Tử hình thành một lớp sương băng. Lâm Chính chau mày. Một lúc sau họ không còn thấy đối phương đuổi theo nữa. Lâm Chính từ từ dừng lại nhìn xung quanh. Ngoài băng tuyết mênh mông ra thì ở đây chẳng có gì.

“Đây là đâu vậy?”, anh hỏi.

“Hàn Ngục Thiên Địa”, Minh Đạo Tử thấp giọng.

“Hàn Ngục Thiên Địa là nơi nào?” 

“Là địa bàn của kẻ địch của sơn cốc chúng tôi”. *Ồ, sơn cốc cũng có kẻ địch à?”

Hai mắt Lâm Chính sáng lên. Anh đã được lĩnh giáo thực lực của người sơn cốc.

Đến đệ tử của họ còn khủng khiếp như vậy thì anh rất nghỉ ngờ không biết sơn cốc có các vị Lục Địa Thần Tiên hay không?

Nếu như có thì thật sự anh khó mà chống lại được. Nếu có hai vị thôi là anh đã không thắng được rồi.

“Nếu đã vậy thì chúng ta nên tới bái kiến chủ nhân ở đây thôi”, anh nói

Minh Đạo Tử nghe thấy bèn khựng bước: “Đại nhân, anh điên rồi, anh muốn chết thì đừng lôi tôi theo chứ”.

“Ý của anh là gì?”

“Có phải anh cho rằng kẻ địch của kẻ địch là bạn nên muốn hợp tác không?”

“Đúng vậy”.

“Anh từ bỏ ý định đó đi. Những người này không thể hợp tác được đâu. Bọn họ vô cùng kiêu ngạo, sẽ coi thường anh. Anh muốn đi sợ rằng còn không thoát ra được đấy". 

“Không thoát ra được sao? Bọn họ không chịu thì thôi, chẳng lẽ còn định giết tôi?", Lâm Chính chau mày.

“Giết thì không nhưng họ sẽ giữ anh lại làm việc cho. hợ”.

Minh Đạo Tử nói: “Có không ít người của tôi bị bắt đi làm trâu làm ngựa cho họ rồi”.

“Vậy sao?”, Lâm Chính trầm ngâm.

“Đại nhân, chúng ta ở đây hai ngày, đợi đám người ngoài kia rời đi thì chúng ta chạy, hà tất phải tự gây phiền phức cho mình chứ?”, Minh Đạo Tử mỉm cười.

Thế nhưng một giây sau Lâm Chính đạp vào ngực. anh ta và ghì Thiên Sinh đao xuống: “Tôi chỉ cho anh một cơ hội, nói cho tôi biết sự thật nếu không tôi có thể cứu anh thì cũng có thể giết anh đấy”. 

“Tôi nói, tôi nói...đại nhân đừng giết tôi...", Minh Đạo Tử khóc dở mếu dở, run rẩy cầu cứu.

“Tình hình bọn họ thế nào rồi? Họ còn sống không?”, anh hỏi.

“Gòn sống...nhưng...cũng sắp chết rồi”, anh ta run rẩy trả lời. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.