Chương trước
Chương sau
 

“Hừ, kẻ phàm nhân vô tri kia, không biết uy lực của thần tiên hay sao? Mau quỳ xuống, bổn tiên không nhiều lời, nếu không tôi sẽ khiến anh vĩnh viến không thể tái sinh đấy".

Người đàn ông hét lớn, giọng nói chứa đựng cả lực tinh thần.Nếu như những người nào mà ý chí yếu thì chắc là đã sợ hãi quỳ phụp xuống cầu xin rồi.

Thế nhưng Lâm Chính có lực tinh thần vượt xa người bình thường.

“Tôi hỏi anh có phải người của tôi do anh hại?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Đồ khốn, anh là ai mà dám dùng giọng điệu đó ăn nói với tôi? Anh chán sống rồi hay gì?”

Người này tức giận nên lập tức vung tay về phía Lâm Chính. Lâm Chính không hề phát hiện ra sức mạnh hay khí tức gì phóng ra từ bàn tay của đối phương.

Đối phương đang làm gì vậy. Lẽ nào chỉ là ra uy?

Đúng lúc anh còn đang cảm thấy nghỉ ngờ thì. ..Đột nhiên một luồng sức mạnh xuất hiện ngay trước mặt anh. Lâm Chính giật mình, lập tức né đòn.

Rắc!

Bùm! Mặt đất nơi Lâm Chính đứng bỗng bị nứt ra, tạo thành cái hố sâu không đáy. 

Lâm Chính đứng vững, nhìn cái hố một hồi lâu. Người này không hề phóng ra khí tức mà phóng ra thứ như sức mạnh phi thăng nhưng vẫn có điểm khác biệt. Hơn nữa thứ này còn mạnh hơn sức mạnh phi thăng của anh nữa.

Nếu không phải từng giao đấu với Diệp Viêm thì Lâm Chính chắc chắn sẽ tưởng đối phương là Lục Địa Thần Tiên. Thế nhưng có vẻ như là không phải.

“Sao thế? Bị dọa sợ rồi à?”

Người đàn ông nhìn bộ dạng của Lâm Chính và cười lạnh lùng: “Nếu sợ thì cầu xin tha tôi đi”.

“Anh không phải Lục Địa Thần Tiên”, Lâm Chính nói.

“Tôi từng giao đấu với Lục Địa Thần Tiên. Thủ đoạn của anh dù kỳ lạ nhưng thực tế vẫn chưa bước vào cảnh giới đớ”, Lâm Chính lắc đầu.

: Người đàn ông nghe thấy vậy thì chau mày rồi hừ giọng: “Khoác lác. Kẻ vô tri như anh sao có thể đối kháng được với Lục Địa Thần Tiên chứ?”, người đàn ông lại đập tay trong không gian.

'Thế nhưng mỗi một chưởng của người này không hề nhìn thấy có khí tức gì được sản sinh ra. Cho tới một lúc sau Lâm Chính mới nắm bắt được sức mạnh phi thăng của người này phóng tới.

Anh vội né đòn. Vùng sơn cốc bị chấn động bởi luông sức mạnh này. Băng tuyết bị xới tung, sức hủy diệt thật đáng sợ.

Đúng lúc này Lâm Chính đột nhiên đạp chân, lao về phía người đàn ông. Người đàn ông nín thở, lập tức chặn Lâm Chính.

Lâm Chính chẳng bưồn phòng ngự, cứ thế lao lên như một con bò điên.

Khi người đàn ông còn đang run rẩy thì Lâm Chính đã lại gần chộp lấy cổ của người này và lôi xuống khỏi đám mây.

“Hóa ra là mây được tạo ra từ băng à, còn tưởng là mây thật trên trời chứ”, Lâm Chính dùng một tay siết cổ người đàn ông nhắc bộc lên.

“Khốn nạn, thả tôi ra, mau thả tôi ra”, người đàn ông điên cuồng giãy giụa. 

“Nói, thuốc giải hàn độc ở đâu”, Lâm Chính lạnh lùng  hét lên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.