Chương trước
Chương sau
Lâm Chính kiểm tra người bị thương, không có gì nghỉ ngờ, toàn thân họ đều bị trúng hàn độc. Anh không dám do dự, lập tức cho người khóa mệnh mạch của những người này, đợi tìm được thuốc giải độc thì sẽ tiến hành điều trị.

“Lâm minh chủ, giờ chúng ta phải làm sao?”, một vị tộc trưởng bước tới, bặm môi nói.

Bọn họ bị thương không ít thế nhưng bọn họ đã thấm bài diễn thuyết đây nhiệt huyết của Lâm Chính nên chỉ muốn lao tới Băng Ma Viên để báo thù.

“Chuyện này quá nhiều điều mập mờ, mọi người có biết người tạo ra Băng Ma Viên là ai không?”

Lâm Chính hỏi. “Điều này...", đám đông nhìn nhau.

“Minh chủ, đến ngay cả Băng Ma Viên chúng tôi còn không biết nhiều. Bởi vì Băng Ma Viên đó đã tiến hành biến dị hai lần, thực lực khủng khiếp đáng sợ. Nếu như mà để giết thì chúng tôi không thể nào làm được”, một vị tộc trưởng khác lên tiếng.

Lâm Chính suy nghĩ rồi trầm giọng: “Tôi phải đi điều tra đã. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng”.

“Minh chủ vậy chúng tôi thì sao?”

“Mọi người tạm thời ở đây đợi tin của tôi. Tôi đã tập hợp những cao thủ của linh minh rồi. Một khi điều tra rõ ràng thì tôi sẽ thông báo cho mọi người để báo thù”. “Được” “Nếu đã vậy thì chúng tôi đợi tin tức của cậu”

“Ừm'”, Lâm Chính nhanh chóng cưỡi ngựa tuyết lao đi.

Ngạo Hàn Mai từng nhận được tin tại một vùng sơn cốc ở khu vực Tây Bắc vùng cực hàn có dấu vết của Linh Ẩn Hoa.

Linh Ẩn Hoa chính là thứ mà Lâm Chính cần, nó là loại thuốc mấu chốt giúp kiểm soát sức mạnh của băng hỏa trên người anh.

Ngạo Vi suy đoán Băng Ngạo Viên rất có khả năng chính là thần thú hộ sơn của đối phương. Một khi bước vào vùng này thì sẽ bị Băng Ngạo Viên tấn công.

Nếu như Băng Ma Viên không thể xử lý được những kẻ xâm nhập thì thế tộc đứng sau sẽ trợ giúp Băng Ngạo Viên ra tay

Bây giờ mục đích của Lâm Chính là phải đo lường được sức mạnh thật sự của Băng Ma Viên và xem rốt cuộc thế tộc đó là thế tộc như thế nào.

Nếu đến cả thế gia Ngạo Tuyết đều không biết thì e rằng thế tộc này là một thế tộc vô cùng khủng khiếp.

Lễ nào có...Lục Địa Thân Tiên. Lâm Chính trầm  ngâm nhưng không hề dừng lại vẫn điên cuồng lao đi

Cuối cùng thì khi hoàng hôn xuống, anh cũng tới được vùng sơn cốc trắng xóa tuyết. Vùng sơn cốc giống như bị búa chẻ làm hai, lạnh lẽo vô cùng.

Người bình thường mà tới đây chắc là đều bị hóa băng hết. Dù Lâm Chính có tu vi mạnh đến vậy thì cũng cảm thấy ớn lạnh.

Anh vội vàng nuốt một viên Thiên Hỏa Đan. Thiên Hỏa đan có sức mạnh đốt cháy khiến cơ thể anh từ từ ấm lên.

Lâm Chính nín thở đi vào bên trong. Thế nhưng anh vừa đi được vài bước thì...

Grào! Có tiếng gầm từ bên trong vang lên. Đó là †iếng gầm của Băng Ma Viên. Rõ ràng nó đã cảm nhận được có người xâm nhập.

Lâm Chính chau mày, nhìn vào bên trong. Cả vùng tuyết trắng xóa từ từ có một bóng hình xuất hiện. Nó đứng đó như một cái cột chọc trời với hai con mắt đỏ như máu, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Trong đôi mắt đó chỉ toàn sát ý.

Đây chính là lời cảnh cáo sao? Lâm Chính lắc đầu, bước tới.

Lớp băng dầy từ tay con thú và dị hỏa của anh va chạm. Băng tan ra. Lâm Chính chộp chặt vuốt của con thú. Dù là một ngón tay của nó thì cũng to khủng khiếp. Anh thầm hừ giọng, năm ngón tay ghim vào da thịt nó và gầm lên, quăng nó qua một bên.

Con thú bay bật ra đập mạnh vào núi tuyết.

Rầm...Trong nháy mắt đất đá bay tung, cả vùng sơn cốc chấn động. 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.