Chương trước
Chương sau
“Đồ khốn! Mày nói gì cơ?”

Quốc Vương vô cùng tức giận, đá mạnh vào tên thái giám.

Ẩm!

Tên thái giám lăn ra ngoài, đập đầu vào bậc đá, nổ tung, chết ngay tại chỗ.

Người bên cạnh run lên vì sợ hãi.

Quốc Vương vô cùng tức giận, chạy về phía cung Thái Tử.

Thịt trên người điên cuồng đung đưa, mặc dù cả người giống như núi thịt, nhưng tốc độ cực nhanh.

Ông ta chỉ có mỗi thằng con trai này, nếu xảy ra chuyện thì Thiên Tuyển Diệp Hoa có ích gì chứ?

Cấm vệ quân cũng chạy như bay theo Quốc Vương, tốc độ cực nhanh.

Chỉ chốc lát sau đã đến cung Thái Tử.

Nhưng vừa đến trước cửa cung, đã thấy xung quanh cung điện máu chảy thành sông, khắp nơi đều là thi thể.

"Chẳng lẽ có thích khách?” 

Thái giám già kêu lên. 

Sắc mặc Quốc Vương trầm xuống, chạy vào bên trong.

Nhưng khi đến gần cửa cung, ông ta đột nhiên dừng bước.

"Bệ hạ?"

Thái giám già ngẩn ra. Một giây sau.

'Vèo vèo vèo...

Hàng ngàn ánh kiếm tuôn ra từ bên trong, đâm thẳng vào người Quốc Vương.

"Hựt" Quốc Vương hét lớn, hai chân đứng trung bình tấn. Ầm!

Một tia sáng bao trùm cơ thể mập mạp của ông ta.

Leng keng! Leng keng! Leng keng! Leng keng...

Kiếm quang đâm mạnh vào lồng khí, nhưng không thể phá vỡ nó.

Đám người thái giám già sợ đến mức nằm rạp trên mặt đất, run lẩy bẩy. 

"Kiếm trận?"

Quốc Vương giận giữ: "Ai bày kiếm trận, muốn giết trẫm sao? Cút ra đây cho trẫm!"

Tuy nhiên, trong cung yên tĩnh, không có tiếng động.

Quốc Vương cau mày, rút ra thanh kiếm vàng bên hông, chậm rãi đi vào.

Rầm!

Ngay khi Quốc Vương vừa bước vào cửa cung, một vòng sáng màu lam xung quanh cung điện bay lên, biến thành một hàng kết giới kiếm, bao phủ toàn bộ cung điện.

Đám người Quốc Vương bị vây ở bên trong.

Hô hấp Quốc Vương run lên, dường như ý thức được gì đó, lập tức lao vào trong.

Nhưng bên trong trống trơn, không có gì.

"Không ổn! Trúng kế

Sắc mặt Quốc Vương thay đổi, lập tức lao về phía kết giới.

Nhưng lúc này ông ta có tấn công thế nào, cũng không thể phá vỡ kết giới.

"Bệ hạ, xảy... xảy ra chuyện gì vậy?" 

Thái giám già sợ tới mức mất hết hồn vía, run rẩy hỏi.

"Chúng ta đã bị lừa đây là kế điệu hổ ly sơn!" Quốc Vương đột nhiên vươn tay, túm lấy cổ thái giám già..

“Đối phương cố ý dùng sự an toàn của Thái Tử để dẫn dụ chúng ta đến đây, mục đích muốn trẫm rời khỏi chỗ Thiên Tuyển Diệp Hoa! Trâm nghĩ đối phương chắc chắn đã bắt ép Thái Tử đi lấy Thiên Tuyển Diệp Hoa! Phải nhanh chóng phá vỡ kết giới, cướp Thiên Tuyển Diệp Hoa về, nếu không, tất cả nỗ lực đều uổng phí”.

"Nhưng đối phương bố trí kết giới không tầm thường, †rẫm không thể dễ dàng phá giải, chỉ có dùng cấm thuật mới có thể phá giải!"

Thái giám già nghe thấy vậy, cả người run lên: "Cấm thuật?"

"Đúng vậy! Cho nên, trẫm muốn mượn một thứ của ông!"

“Bệ hạ, là... là cái gì vậy?”

“Đầu của ông!”

Tiếng nổ dữ dội vang khắp bốn phía, vô cùng chói tai...

Toàn bộ hoàng cung đều nghe thấy.

Mọi người rối rít ngẩng đầu, nhìn về phía cung Thái Tử, tất cả đều vô cùng kinh ngạc. 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.