Chương trước
Chương sau
Các sứ giả Cuồng Đao Hải ngây người.

Niếp Hồng Thành muốn khiêu chiến với Thái Tử Kiếm Vương Triều? Cũng chưa từng nói với họ nữa.

“Cô chủ, lần này chúng ta tới đây là kết thông gia với Kiếm Vương Triều theo lệnh của chưởng môn, cô cũng phải gả cho Thái Tử điện hạ, cho dù cô có đồng ý hay không thì cũng nên biết mới phải...”

Một trưởng giả đứng lên, miễn cưỡng cười nói.

“Sao thế? Tôi là con rối của Cuồng Đao Hải sao? Để mặc cho các người bày trí? Tôi chịu đến đây đã là nể mặt bố tôi và Cuồng Đao Hải rồi, các người còn chê không đủ à?”

Niếp Thanh Hồng hừ một tiếng, nhìn Lâm Chính: “Thái Tử, nếu anh có bản lĩnh thì đánh bại tôi, sau này tôi chẳng những là cô gái của anh, mà cả tính mạng của tôi cũng sẽ là của anh, nhưng nếu anh không có bản lĩnh này, không phải là đối thủ của tôi, vậy thì chỉ có thể nói anh không xứng làm chồng của tôi, hiểu không?”

Đã nói đến mức này, Thái Tử không muốn đánh cũng phải đánh.

Thể diện của người Kiếm Vương Triều đều gửi gắm vào Thái Tử.

Ngay lập tức rất nhiều ánh mắt đều tập trung vào Lâm Chính. 

Lâm Chính nhíu mày, dĩ nhiên tâm trạng cực kỳ không vui.

Vốn dĩ định đến đây cho có lệ, chưa từng nghĩ sẽ gặp chuyện này.

“Mặc dù con trai tôi là Thái Tử một triều nhưng bình thường nó thường chỉ chú tâm vào chuyện quan trọng của đất nước, bỏ bê tu luyện. Cô gái, tôi nghĩ chuyện tỷ võ hay là thôi đi, nếu cô đồng ý gả thì gả, không muốn gả thì tôi sẽ không ép”.

Lúc này Quốc Vương mỉm cười nói.

“Bệ hạ khiêm tốn rồi, Thanh Hồng đã nghe nói đến uy danh của Thái Tử đã lâu, là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ của Kiếm Vương Triều, hôm nay mục đích chính Thanh Hồng đến đây là muốn trải nghiệm võ công với Thái Tử. Nếu Thái Tử có thể thăng, cho dù có gả, Thanh Hồng cũng sẵn lòng gả, hi vọng Thái Tử và Bệ hạ có thể đồng ý”.

Niếp Thanh Hồng nghiêm túc nói. “Ha ha ha, cô gái này thú vị đấy, cũng được”.

Quốc Vương bật cười, sau đó nói với Lâm Chính: “Thái Tử, cô Niếp đã nói thế thì con cứ làm theo đi”.

Quốc Vương không cho rằng Thái Tử không đánh lại Niếp Thanh Hồng, ông ta biết Thái Tử vẫn luôn tu luyện các loại cấm thuật, thậm chí luyện đan tu hành bằng người sống. 

Mặc dù những điều này không để lộ ra trước mắt, nhưng Quốc Vương âm thầm cho phép.

Thái Tử thành thạo cấm thuật sao có thể không đánh lại một cô gái miệng còn hôi sữa chứ?

Lâm Chính thầm thở dài, không thoát được rồi. Hết cách chỉ đành đứng lên.

“Nếu cô đã muốn mở mang tầm nhìn với bản lĩnh của tôi thì tôi đồng ý vậy”.

Lâm Chính giả vờ kiêu ngạo hống hách, đứng lên mặt không cảm xúc nói: “Chúng ta đánh ở đâu đây?”

“Tôi mong anh có thể đánh hết sức, sảnh tiệc này nhỏ quá, chúng ta vẫn nên ra ngoài đi”.

Niếp Thanh Hồng nói. “Được”.

Lâm Chính gật đầu, đi thẳng ra ngoài, nhưng lại khá lo lắng.

Chắc chắn Thái Tử Kiếm Vương Triều giỏi nhất là kiếm chiêu.

Mặc dù mình biết kiếm chiêu nhưng sao chút kiếm chiêu này sao có thể so được với kiếm của Kiếm Vương Triều, rất dễ bị nhìn ra. 

Cứ thế một khi thân phận bị lộ chắc chắn sẽ có chuyện.

Làm sao đây? Lâm Chính nhíu chặt mày, suy nghĩ cách đối phó.

Ánh mắt anh bỗng lóe sáng, sải bước đi ra ngoài sảnh tiệc.

Niếp Thanh Hồng híp mắt khế hừ một tiếng, cầm đao đi ra ngoài.

Các khách mời ở đó đều kéo nhau ra khỏi cung Kiếm Thanh, ngay cả mấy phi tần, cung nữ, thái giám cũng đều đưa mắt nhìn.

“Bệ hạ, lần này người của Cuồng Đao Hải đến muốn kết thông gia, cũng muốn tìm Kiếm Vương Triều chúng ta làm chỗ dựa, nhưng hình như con bé này không coi trọng Kiếm Vương Triều chúng ta lắm. Vừa lúc điện hạ ra †ay dạy dỗ cô ta, cũng có thể thể hiện được uy phong của Kiếm Vương Triều chúng ta”.

Một đại thần chắp tay khoác lác với Quốc Vương.

“Đúng thế, Bệ hạ chúng ta anh minh thần võ, Thái Tử điện hạ được thừa hưởng của Bệ hạ, tư chất cũng tuyệt

 “Nói cho cùng vẫn là Bệ hạ dạy dỗ tốt”.

“Nếu không có sự anh minh của Bệ hạ, sao có thể  có điện hạ ngày hôm nay?”

“Nói đúng lắm”.

Một đám đại thần nịnh nọt nói.

Quốc Vương bật cười, tâm trạng cực kỳ tốt.

Chẳng mấy chốc trên khoảng đất trống ngoài cung.

Lâm Chính tay cầm kiếm, đứng đối diện với Niếp. Thanh Hồng.

Tiếng bàn luận xung quanh cũng dần nhỏ lại. Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hai người. “Đến đi, tôi nhường anh đánh trước”.

Niếp Thanh Hồng rút đao ra khỏi vỏ, mặt không cảm xúc nhìn Lâm Chính nói.

“Sao thế được? Làm gì có phụ nữ nhường đàn ông? Cô ra tay trước đi”.

Lâm Chính bày ra một bộ chẳng quan tâm nói.

“Hừ, tên gia trưởng”.

Niếp Thanh Hồng hừ một tiếng: “Thái Tử điện hạ, tôi cũng nghe nói rất nhiều chuyện về anh. Tôi biết anh là người thế nào, thật ra làm vợ anh thì phải gánh vác rất nhiều thứ. Đổi thành bất kỳ một cô gái nào cũng sẽ không đồng ý, tôi cũng thế. Nhưng vì tông môn, vì bố, tôi phải làm thế, nhưng tôi không muốn mình chịu ấm ức, thế nên trận quyết đấu này xem như là lần cuối cùng tôi giãy giụa”.

Vừa dứt lời, cô ta sải bước đi về phía Lâm Chính.

“Thế nên tôi sẽ không nương tay, nếu anh đã muốn tôi ra tay trước thì anh phải cẩn thận, đánh hết toàn lực đi”.

Cô ta vừa dứt lời.

Vèol


Và... 

Thanh đao dài sáng quắc như thể muốn vạch nát bầu trời đêm, cuộn tàn ảnh lại xuyên qua kiếm của Lâm Chính, đè lên cổ anh.

Cả hoàng cung thoáng chốc trở nên im ắng... 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.