Chương trước
Chương sau
"Bái kiến thái tử điện hạ"

Đế Nữ dường như không lạ gì cảnh tượng này nên cho dù mặt trắng bệch nhưng vẫn không lộ ra biểu cảm gì, chỉ cung kính hành lễ.

"Cẩm Huyền Nữ! Bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ?"

Thái tử mỉm cười nhìn Đế Nữ, trong ánh mắt là sự thèm khát và vẻ giễu cợt.

Sắc mặt hắn trắng bệch, hốc mắt đen lại như thể một kẻ ăn chơi phóng đãng quá độ, nhưng khí tức thì lại rất mạnh.

"Hồi bẩm thái tử, có lẽ khoảng mười sáu, mười bảy ngày gì đó. Mấy hôm trước Huyền Nữ giúp bệ hạ đi tìm thợ chăm hoa nên đã lỡ mất thời gian".

Đế Nữ nhỏ giọng đáp.

"Thợ chăm hoa?"

Thái tử nhếch mép, hắn vừa tiếp tục điêu khắc đầu người vừa mỉm cười nói: "Có biết kẻ trên tay tôi tại sao lại chết không?”

"Tôi không rõ..."

Đế Nữ thấp giọng đáp.

"Lý do rất đơn giản, kẻ này nói láo, nói rằng tôi muốn  tuần tra thiên lao, còn hắn thì lười nhác rời vị trí canh gác! Cho nên tôi chặt đầu hắn, dùng xương sọ của hắn làm đồ trang trí treo trong điện của tôi!"

Thái tử cười đáp.

Đế Nữ không nói một lời.

"Vậy cô thì sao?"

Thái tử nheo mắt lại nhìn Đế Nữ.

"Thái tử điện hạ, tôi không hiểu ý điện hạ..."

"Không hiểu ý tôi sao?"

Thái tử ném cái đầu trên tay sang một bên, sau đó cầm thanh đao đầy máu tươi và thịt nát đi xuống. Thanh đao nhẹ nhàng di chuyển trên gương mặt trắng nõn nà của Đế Nữ. Thái tử cười nói: "Đừng tưởng tôi không biết

cô đang nghĩ gì, tôi sẽ không bị cô lừa như phụ hoàng đâu, tôi biết tất cả mọi thứ!"

"Thái tử điện hạ, tôi không hiểu ý của điện hạ".

Đế Nữ lặp lại.

"Không hiểu? Cẩm Huyền Nữ, đừng có giả ngu! Đây nào phải thợ chăm hoa? Là trợ thủ do cô tìm tới phải không?”

Thái tử cười lạnh: "Theo tôi thấy, cô rõ ràng muốn dựa vào hắn để cứu bố mẹ cô ra, sau đó trốn khỏi Kiếm Vương triều phải không?"

Hắn vừa dứt lời, tim Đế Nữ đập như muốn văng ra khỏi lồng ngực.

Lâm Chính cũng ngẩng đầu lên, bình thản nhìn thái tử.

"Thế nào? Bị tôi nói trúng tim đen rồi sao?"

Thái tử cười híp mắt hỏi.

"Thái tử điện hạ, Huyền Nữ không hề có ý đó. Người này đích thực là thợ chăm hoa. Bệ hạ đối với Huyền Nữ ân trọng như núi, sao Huyền Nữ có thể phản bội bệ hạ? Hơn nữa bố mẹ ruột của Huyền Nữ phản bội bệ hạ, là tội đồ phản quốc, Huyền Nữ sớm đã không quan tâm đến sự sống chết của họ nữa rồi".

"Vậy sao? Vậy tôi thật muốn xem xem cô có thực sự đoạn tuyệt với bố mẹ mình không!"

Thái tử cười lạnh, vẫy tay một cái.

Có hai người bị đẩy tới.

Trong đầu Đế Nữ như có một tiếng nổ, kịch liệt run rẩy nhưng phải cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc, giữ lại lý trí.

"Ra tay đi!"

Thái tử lại ra lệnh. 

Kẻ bên cạnh lập tức lấy đao sắc, từng nhát từng nhát khắc lên người hai người kia.

Rất nhanh chóng, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp Kiếm Vương điện.

Đế Nữ nhìn thẳng, mặt không cảm xúc.

Huyền Nữ thấp giọng đáp.

"Một tháng sau thì lâu quá, tôi muốn cô hầu hạ tôi ngay hôm nay!"

Thái tử khẽ mỉm cười, sau đó ném con dao xuống trước mặt Cẩm Huyền Nữ, trên mặt lộ ra biểu cảm tàn nhãn. 

"Ngoài ra, tôi cũng chưa thực sự yên tâm về cô. Thế này đi, giờ cô tự tay moi tim gã làm vườn này ra cho tôi xem! Như vậy tôi sẽ hoàn toàn tin tưởng cô, hiểu rõ chưa?" 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.