Chương trước
Chương sau
“Xin hỏi cô là cô Nhu đúng không?”

Một cảnh sát đi tới, nghiêm túc hỏi.

“Đúng là tôi”.

'Tô Nhu thầm nghiến răng, nghiêm túc gật đầu.

“Mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến!”

Cảnh sát khó chịu nói.

“Thưa anh, cô Tô Nhu bị oan, xin hãy nghe chúng tôi giải thích...” Tô Dư còn muốn nói điều gì đó nhưng đã bị cảnh sát cắt ngang.

"Chúng tôi sẽ tiến hành điều tra chuyện này, sẽ không để cho bất kỳ người tốt nào phải chịu oan, cũng sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ xấu nào, nếu mọi người cũng biết rõ sự việc, vui lòng đi theo chúng tôi đến đồn cảnh sát lấy lời khail”

Viên cảnh sát nói.

Đã nói đến mức này, Tô Nhu chỉ có thể gật đầu rồi rời đi cùng họ.

Nhưng vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.

“Đồng chí cảnh sát, có thể cho tôi vài phút để xử lý việc này không?”

Lâm Chính nói. 

“Anh nghi ngờ năng lực của chúng tôi sao?” Cảnh sát cau mày khẽ quát lên.

Lâm Chính không giải thích, chỉ đi vào trong đội cảnh sát, bí mật lấy một thứ từ trong người ra đưa qua.

Viên cảnh sát tỏ ra khó chịu.

Anh ta còn tưởng Lâm Chính đang muốn đưa hối lộ.

Nhưng khi anh ta nhìn lại, mới nhận ra rằng thứ mà Lâm Chính lấy ra không phải là tiền bạc hay là một món đồ xa xỉ nào cả, mà là một tấm lệnh bài đặc biệt.

Viên cảnh sát giật mình, lén lút cầm lấy lệnh bài quan sát một lúc, vẻ mặt chợt thay đổi.

“Anh đợi tôi một lát!”

Viên cảnh sát nói nhỏ, sau đó cầm lệnh bài chạy ra ngoài cửa, có vẻ như đi gọi điện thoại.

Vài phút sau anh ta mới vội vàng quay lại.

Anh ta định cúi chào, nhưng lại bị ánh mắt của Lâm Chính ngăn lại.

Chỉ nhìn thấy Lâm Chính âm thầm lắc đầu.

Viên cảnh sát ngẩn người một lúc mới phản ứng lại, ho khan một tiếng rồi lặng lẽ trả lại lệnh bài cho anh. 

Mọi người xung quanh nhìn thấy thế đều bối rối.

Nhưng vì hai người họ quay lưng về phía mọi người nên không ai biết chuyện gì đã xảy ra.

“Đồng chí này có cách xử lý chuyện này, vậy chúng ta cứ chờ một chút đi!”

Viên cảnh sát quay người lại, cực kỳ nghiêm túc nói.

Vừa nói dứt câu, Tô Nhu và Tô Dư đưa mắt nhìn nhau.

Tô Dư mơ hồ đoán ra được điều gì đó.

“Này, đồng chí, anh đang làm gì vậy? Sao anh không mau bắt bọn họ lại đi?”

Thích Uyển Vũ hơi khó chịu, hét thẳng vào mặt viên cảnh sát.

“Thưa cô, chúng tôi cần điều tra thu thập chứng cứ, cần phải theo dõi lấy thông tin ở nơi đây, nên xin cô đừng can thiệp vào quá trình làm nhiệm vụ của chúng tôi!"

Viên cảnh sát đó nói, sau đó gật đầu với đồng nghiệp bên cạnh.

Cả nhóm lập tức bận rộn.

Lâm Chính thấy thế cũng không khách sáo nữa, hét thẳng vào mặt người đàn ông tên Dịch Phong: “Anh, lại đây!”

Nhưng Dịch Phong chỉ nhìn anh rồi lờ đi, tiếp tục chuyện trò vui vẻ với người xung quanh.

Thấy vậy, Lâm Chính bước tới, đứng ở bên cạnh Dịch Phong.

“Lâm Chính, anh đừng làm bậy!” Tô Nhu cả kinh, vội vàng lao tới kéo lấy Lâm Chính.

Dịch Phong cũng quay đầu qua, giễu cợt nhìn anh: “Có chuyện gì sao?”

Một giây sau đó. Bốp!

Lâm Chính tát một bạt tai thật mạnh vào mặt Dịch Phong.

Dịch Phong bất ngờ nên không kịp đề phòng, ngã lăn quay ra đất.

Tất cả mọi người đều trợn trừng mắt, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này.

“Anh điên à? Sao anh dám đánh tôi?”

Dịch Phong che mặt lại, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt khó tin. 


Kết cục của Thích Uyển Vũ giống hệt như Dịch Phong, nặng nề ngã trên mặt đất, mặt mũi sưng vù.

Người xung quanh như đã hóa đá.

Hiện trường im lặng như tờ... 

  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.