Chương trước
Chương sau
Hai cô gái giật mình.

“Cô Thích”, Tô Dư thất thanh. Tô Nhu cũng tái mặt nhìn Thích Uyển Vũ mỉm cười mà bỗng có dự cảm chẳng lành.

“Cô Tô Dư, tôi có chút chuyện muốn gặp chị của cô. Có thể để tôi đưa cô ấy rời đi không?”, cô ta mỉm cười. Giọng điệu mang ý vị

“Cô Thích, cô và chị gái tôi không quen biết, cô tìm chị ấy có việc gì không?”, Tô Dư để lộ vẻ mặt khó coi.

“Sao thế? Cô không yên tâm về tôi à?”, Thích Uyển Vũ nheo mắt.

“Không phải, cô đừng hiểu lầm, chỉ là...tôi hỏi thôi”, Tô Dư vội giải thích. Với sức ảnh hưởng của ông nội Thích Uyến Vũ thì chỉ cần một câu thôi là Tô Dư sẽ bị phong sát ngay. Khi đó cô ta sẽ phá hỏng hết mọi công sức nỗ lực của mình và Dương Hoa. Đó là điều Tô Dư không muốn thấy.

“Xin lỗi, tôi không muốn nói cho cô biết”, Thích Uyển Vũ mỉm cười, chẳng thèm bận tâm tới Tô Dư. Tô Dư tái mặt, á khẩu.

“Cô Thích, tôi cảm thấy giữa người với người quan trọng nhất là sự tôn trọng. Nếu như đến điểm đó cô còn làm không được thì xin lỗi tôi sẽ không đi với cô đâu”, Tô Nhu nghiêm mặt.

“Không đi cùng tôi à? Hừ ! Cô Tô Nhu, cô chắc chứ? 

Chỉ một câu nói đó thôi thì cô biết tiền đồ của Tô Dư sẽ như thế nào rồi đấy”, Thích Uyển Vũ mỉm cười.

“Cô Thích, cô đừng quá đáng quá”, Tô Dư tức run.

“Tô Dư, đừng tưởng cô đóng được vài bộ phim thì có thể lên mặt với tôi. Cô mới chỉ phấn đầu có vài năm thôi, có thể đấu được với thức mạnh hàng chục năm trong ngành như ông tôi sao? Bảo cô hạ mình thì cô hạ mình đi. Nếu không, ngày mai cả Long Quốc này sẽ không còn ai biết cô là ai nữa đâu”, Thích Uyển Vũ hừ giọng, đôi mắt đanh lại.

“Cô...", Tô Dư á khẩu.

“Đủ rồi" ,lúc này tiếng quá của Tô Nhu vang lên: “Tôi đi cùng cô là được chứ gì”.

“Chị làm gì vậy? Cô ta chắc chắn tìm chị vì mục đích xấu, chị không thể đi được. Cùng lắm thì em không làm trong ngành này nữa”, Tô Du vội nói.

“Không sao đâu Tô Nhu, em có được ngày hôm nay không dễ dàng gì, ban ngày ban mặt họ cũng không dám làm gì chị đâu. Yên tâm đi”, Tô Nhu mỉm cười.

“Đúng vậy Tô Dư, cô coi tôi là ai vậy. Tôi và chị gái cô không thù không hän, cũng không hại cô ấy, tôi chỉ là giới thiệu cho cô ấy quen một người thôi. Hai cô tưởng rằng tôi có ý đồ gì?”, Thích Uyển Vũ mỉm cười.

'Tô Dư không lên tiếng, mặc dù nói là như vậy nhưng cô ta biết Thích Uyển Vũ chẳng tốt đẹp gì. Chuyện tới nước này đành đợi Lâm Chính quay lại thôi.

“Cô Thích, chúng ta đi thôi”, Tô Nhu nói bằng vẻ vô cảm.

“Được, đi cùng tôi”, Thích Uyển Vũ mỉm cười sau đó quay người đi vào một căn phòng khác.

Căn phòng vô cùng sang trọng, chỉ riêng cửa thôi cũng được làm từ bích ngọc và vàng, cửa sổ nhìn ra hồ lớn, cảnh bên ngoài đẹp vô cùng, có thể nói ở đây có thể nhìn thấy cảnh đẹp nhất của thành phố.

Một người đứng tiếp đón. Khách của những phòng bên cạnh đều bị điều đi. Có thể thấy người ở trong căn phòng này không hề đơn giản.

“Chào buổi tối cô Thích, hi vọng buổi tiệc này có thể khiến cô hài lòng”, người phụ vụ nhìn Thích Uyển Vũ vội vàng mỉm cười nói.

“Bớt nói lại, tôi chỉ hi vọng buổi tiệc vô vị này nhanh chóng kết thúc thôi”, cô ta nói. Hai người bước vào phòng.

“Vất vả rồi”, người đàn ông gật đầu, dập điếu thuốc và đi về phía Tô Nhu.

“Chào cô Tô Nhu, tôi tên là Thích Phi Long”, nói xong hắn đưa tay ra.

 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.