Chương trước
Chương sau
Nhìn Giảo Vỹ ngã xuống đất, mọi người đều có cảm giác như đang mơ.

Ai mà ngờ thủ lĩnh của Huyết Hồ cứ thế bị Lâm Chính giết chết.

Lâm Chính xoay người nhìn thành chủ Nam Ly Thành.

“Đầu đã xử lý những người khác rồi chứ?”

“Thưa minh chủ, đều đã hoàn thành. Cả khu vực này đã bị chúng ta phong tỏa, không có người Huyết Hồ nào chạy thoát được”.

Thành chủ Nam Ly Thành gật đầu.

“Tốt lắm!”

Lâm Chính giơ ngón tay lên.

Một luồng khí xuyên qua cắt đứt cái đầu còn chưa bị thiêu cháy hết của Giảo Vỹ, đồng thời dập tắt ngọn lửa trên đó.

“Treo đầu hắn và mấy người khác lên, tuyên bố với vực Diệt Vong răng, Huyết Hồ đã bị chúng ta tiêu diệt. Từ hôm nay trở đi, bất cứ sơn tặc nào dám khiêu khích liên minh Thanh Huyền đều có kết cục như vậy”.

“Tôi không chấp nhận hòa giải, cũng không chấp nhận đầu hàng”. 

“Đám kẻ ác đều bị tiêu diệt! Không chừa lại một ai”. “Vâng!”

Sau khi căn cứ của Giảo Vỹ bị phá hủy, người của mấy căn cứ khác cũng bắt đầu hành động.

Từ Chính nhanh chóng bao vây vị trí bảy căn cứ, lập tức gửi tin nhắn cho mấy người Sở Thu.

Người của liên minh Thanh Huyền lên đường chạy đến bảy căn cứ này ngay trong đêm, bao vây tiêu diệt.

Chỉ một ngày ngắn ngủi, bảy căn cứ đều bị phá hủy.

Rất nhanh đầu của các quản lý cấp cao của Huyết Hồ bị treo trước con đường thi công ở lối vào vực Diệt Vong.

Tin tức này vừa truyền đi, vực Diệt Vong chấn động.

Người trong vực đều xôn xao nhốn nháo.

“Huyết Hồ... bị liên minh Thanh Huyền tiêu diệt rồi ư?

“Sao có thể? Người Huyết Hồ gian xảo cỡ nào? Hơn nữa người của chúng trải rộng khắp vực Diệt Vong, người bình thường đều không tìm được tung tích của chúng, làm gì dễ bị tiêu diệt như thế?”

“Anh không tin cũng hết cách rồi. Đầu của mấy. người Giảo Vỹ của Huyết Hồ bị treo ở lối ra vào vực Diệt Vong, ai đi qua đó đều có thể nhìn thấy”.

“Có khi nào là đầu người giả không?”

“Đầu người giả? Có ý nghĩa gì sao? Huống gì bây giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy một người Huyết Hồ nào”.

“Người liên minh Thanh Huyền có thần thông lớn vậy sao?”

“Lâm minh chủ đó mạnh lắm”.

“Huyết Hồ bị tiêu diệt cũng xem như hả hê lòng người, lần này liên minh Thanh Huyền đã diệt trừ đại họa cho vực Diệt Vong rồi”.

“Đầu tiên là đánh điện Thiên Thần, sau đó tiêu diệt Huyết Hồ... Lâm minh chủ đúng là thánh nhân”.

Rất nhiều người đều bày tỏ sự kính ngưỡng và bái phục với Lâm minh chủ của liên minh Thanh Huyền.

Lúc này không ai còn dám chỉ trích, cười nhạo liên minh này nữa.

Nhất là đám người tức giận rời đi và từng mắng nhiếc Lâm Chính, lúc này hối hận không kịp, đều cầu xin quay lại liên minh nhưng bị từ chối.

Lâm Chính không phải là người tuyệt tình nhưng anh không thích những người vừa gặp vấn đề đã bị cảm xúc khống chế đó. 

Thực lực của người liên minh Thanh Huyên có thể không quá mạnh nhưng đạo đức và sự trung thành sẽ không thể thấp được.

Giải quyết xong Huyết Hồ, danh tiếng của liên minh Thanh Huyền lại tăng lên.

Lâm Chính tính toán thời gian, định về Giang Thành đợi tin tức trước.

Dĩ nhiên anh cũng không rảnh rỗi, vừa bảo người hỏi thăm tình hình Ngạo Hàn Mai, vừa bảo người ra ngoài tìm thuốc.

Thời gian của anh không còn nhiều.

Không tìm được thuốc, chỉ có con đường chết.

Dĩ nhiên cũng có cách cứu mạng, đó là loại trừ công lực.

Nhưng một khi như thế, công lực của anh đều sẽ mất hết, đến lúc đó chỉ sợ không bằng người bình thường nữa.

E là chuyện này với Lâm Chính còn khó khăn hơn chết.

“Vâng”. Sở Thu gật đầu, lập tức kéo người vào phòng lớn.

Lâm Chính bước vào, uống một hớp trà nhìn hai người trước mặt.

Hai người này chính là Âm Vệ Tâm và Đế Nữ đã uống rượu cùng Giảo Vỹ ở căn cứ Huyết Hồ trước đó. 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.