Chương trước
Chương sau
Bế quan cả một ngày mới ổn định được sức mạnh trong người.

Nhưng đây cũng chỉ là tạm thời. “Thời gian một tháng... quá gấp gáp”.

Lâm Chính nhìn vết bầm trước ngực, sắc mặt căng chặt.

Bây giờ chỉ nhờ Ngạo Hàn Mai có thể mang đến bất ngờ cho mình.

Nếu trong vòng một tháng có thể tìm được dược liệu thì Lâm Chính có thể luyện chế Ngũ Hành Hồn Đồn Đan, tạm thời phong ấn sức mạnh trong người bằng đan dược, mặc dù sẽ mất đi sức mạnh giữa băng và lửa nhưng có thể giữ được mạng của anh.

Sau đó thì phải phụ thuộc vào tạo hóa.

Lâm Chính thở dài, bước ra khỏi phòng bế quan.

Các đội quân đã trở lại từ sớm, mọi người vùi đầu vào công việc của mình một cách trật tự.

“Minh chủ! Minh chủ!”

Lúc này một giọng nói vang lên.

Lâm Chính ngước mắt lên nhìn.

Là Sở Thu. 

“Sao thế?” Lâm Chính hỏi.

“Minh chủ, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi, có người muốn lừa chúng ta”.

Sở Thu thở hổn hển nói. “Lừa chúng ta?” Lâm Chính sửng sốt, lập tức đi ra ngoài với Sở Thu.

Hóa ra là con đường mà Lâm Chính xây dựng bị ai đó chặn lại.

Sự việc xảy ra ở lối vào của vực Diệt Vong, một nhóm cường giả có thực lực mạnh bỗng đến con đường đang được xây dựng, ép buộc đuổi người của liên minh Thanh Huyền đi, độc chiếm đoạn đường vẫn chưa được làm xong, còn nói không đưa tiền thì không được làm tiếp nữa.

Trang chủ Vân Tiếu và Vu Hồng đến giải quyết tình hình, nhưng hình như đối phương có chút lai lịch, Vu

Hồng bèn bảo Sở Thu đến gọi Lâm Chính.

Khi Lâm Chính chạy đến đoạn đường này, nơi này đã có cả trăm người.

Liên minh Thanh Huyền chiếm ưu thế về số người.

Mọi người không đánh nhau nhưng bầu không khí lại giương cung bạt kiếm như thể không hòa giải được.

Vu Hồng đanh mặt nhìn đối phương, mấy người trang chủ Vân Tiếu sa sầm mặt mày, tay cầm chặt kiếm chiến.

“Minh chủ”.

“Minh chủ đến rồi”.

“Chào minh chủ”.

Sau khi Lâm Chính đến, mọi người bèn lên tiếng chào.

Mấy người trang chủ Vân Tiếu mừng rỡ, vội xoay người chắp tay lại: “Thuộc hạ chào minh chủ”.

“Không cần đa lễ”.

Lâm Chính bước đến chỗ mọi người, đưa mắt nhìn bóng người trên đường nói: “Chuyện là thế nào?”

“Đám người này đều là người của Huyết Hồ, Huyết Hồ là tổ chức có danh tiếng cực kỳ không tốt ở vực Diệt Vong bọn tôi, chúng làm tất cả những việc ác vì lợi ích, kể cả giết người, bắt cóc tống tiền, cái gì chúng cũng làm, rất khó đối phớ”.

Vu Hồng đè thấp giọng giải thích.

“Huyết Hồ?” 


“Này, ai là Lâm minh chủ chó chết gì đó? Bước ra đây cho tao".

Lúc này một người đàn ông mỏ nhọn, dáng người thấp bé cao giọng nói, thái độ vô cùng kiêu căng.  

 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.