Chương trước
Chương sau
"Hay!".

Phía thế gia vang lên tiếng hoan hô và reo hò. Có người thậm chí còn vỗ tay.

"Hừ, cái đồ không biết tự lượng sức mình, dám thách thức cả gia chủ thế gia! Đúng là nực cười!".

Ngạo Hỏa Vân lạnh lùng hừ một tiếng, nói đầy khinh bỉ.

"Cậu ta tưởng đánh được mấy chiêu với Thánh Quân Diệp Viêm thì mình hơn cả Lục Địa Thần Tiên, mà không biết chỉ là mèo mù vớ cá rán!".

Ngạo Ly Phượng cười nói: "Gia chủ của chúng ta mới thực sự là sự tồn tại ngang hàng với Lục Địa Thần Tiên! Cậu ta? Là cái thá gì chứ?".

"Đúng vậy".

"Ha ha hai".

Bọn họ cười ầm lên.

Phía liên minh Thanh Huyền im lặng như tờ.

Bọn họ lo lắng nhìn Lâm Chính đã bị đóng băng ở giữa không trung, không ai dám thở mạnh.

Bọn họ không biết Lâm Chính còn sống hay đã chết. 

Nhưng cho dù còn sống, qua mấy phen giao đấu, bọn họ cũng có thể nhìn ra Lâm Chính không phải đối thủ của gia chủ thế gia.

E là trận chiến này không còn phần thắng rồi. "Hàn Mail".

Ngạo Vi Âm khẽ hít vào một hơi, nhỏ giọng gọi. "Sao thế chị?".

Ánh mắt Ngạo Hàn Mai tỏ vẻ lo âu, ngoảnh sang hỏi.

"Nếu Lâm minh chủ bại trận, em hãy dẫn ngay người xông lên giết gia chủ thế gia, rõ chưa? Phải giết ông ta bằng mọi giá!".

Ngạo Vi Âm lạnh lùng nói. "Gái gì?".

Hơi thở của Ngạo Hàn Mai trở nên run rẩy, vội vàng nói: "Nếu ngay cả Lâm minh chủ cũng không phải đối thủ, thì em và những người này sao có thể giết được ông †a chứ?".

"Không giết được cũng phải giết! Em phải hiểu, một khi Lâm minh chủ bại trận, với tính khí của thế gia thì chắc chản ông ta sẽ đuổi cùng giết tận chúng ta. Thế nên đây là cơ hội tốt nhất, cho dù là liều mạng thì cũng phải đánh. Lễ nào em muốn mặc cho đối phương chém giết mình sao?”".

Ngạo Vi Âm khàn giọng nói.

Cô ta vừa dứt lời, Ngạo Hàn Mai không nói gì, ánh mắt cũng hiện lên sự quyết tuyệt.

Gia chủ thế gia đanh mắt nhìn Lâm Chính giữa không trung, lại năm hai tay, một cây thương băng xuất hiện.

Ông ta nhằm vào Lâm Chính, rồi vung mạnh.

Vèo!

'Thương băng lập tức xé rách hư không, như một ngôi sao băng đâm thẳng vào lồng ngực Lâm Chính.

Lâm Chính cũng nhân cơ hội thoát khỏi giam cầm. Những mảnh băng vỡ vụn.

Còn anh cũng như một con diều đứt dây, rơi từ trên không trung, nặng nề ngã xuống đất.

"Lâm minh chủi". Đám Hoa Thiên Hải nhanh chân chạy tới.

"Đừng lại đây!".

Lâm Chính mặt đầy vụn băng, khẽ quát lên: "Nếu các ông tham gia vào thì sẽ phá vỡ quy tắc, đến lúc đó dù tôi có thắng thì đối phương cũng không phục".

Nỗi đau đớn dữ dội khiến anh hơi co giật. Băng thương xuyên thấu qua người anh.

Sau khi rút thương ra, vết thương ở lồng ngực của Lâm Chính không chảy một giọt máu nào.

Hóa ra hầu hết máu trong người anh đã bị sức mạnh hàn băng trên thương băng làm cho ngưng kết lại...

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.