Chương trước
Chương sau
Ngạo Hỏa Vân đờ đẫn nhìn vô số bóng người xung quanh.

Dường như mỗi bóng người đều được nâng cao thực lực bằng thuốc, khí chất của mỗi người đều khiến người †a kinh ngạc, sợ hãi.

Chi chít hàng vạn người, thật đáng sợi

Những người này là ai?

Liên minh Thanh Huyền?

Sao có thể?

Không phải nói liên minh Thanh Huyền là một đám ô hợp sao?

Sao có nhiều cường giả như vậy?

Hơi thở Ngạo Hỏa Vân run lên, hai tay siết chặt dây cương, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Anh ta há miệng muốn nói gì đó, nhưng thật lâu sau vẫn không biết nên nói gì.

"Lâm Chính!"

Ngạo Hàn Mai không nhịn được nữa, nước mắt vỡ òa, lao đến như điên.

Lâm Chính tung người xuống ngựa, ôm lấy Ngạo. Hàn Mai sắp gục xuống, vỗ nhẹ lưng cô ta, ôn tồn nói: 

"Đừng sợ, có tôi ở đây”. Ngạo Hàn Mai gật đầu, lau nước mắt.

“Sao chỉ có các người, bố cô đâu rồi?”, Lâm Chính khàn giọng hỏi.

“Bố... đã chết rồi...”

Hốc mắt Ngạo Hàn Mai đỏ ửng, kể lại tất cả mọi chuyện.

“Thế gia vô duyên vô cớ, sao hợp tác cùng tộc Sương Mạch?”

Lâm Chính khàn giọng nói: "Xem ra tôi bảo liên minh Thanh Huyền đến là đúng, chuyện này nhất định phải nhanh chóng quyết định!"

"Lâm Chính, thực lực của thế gia không hề nhỏ, các anh không thể chống chọi, tôi cũng không muốn anh rơi vào chỗ nguy hiểm, đám người Ngạo Hỏa Vân cứ giao cho tôi, tôi sẽ đi đổi lại những người bị bọn họ bắt, nhanh lên, biết đâu, còn có thể cứu được chị Vi Âm!"

Ngạo Hàn Mai khẽ nói.

“Tôi đi cùng cô”.

Lâm Chính nói.

"Nhưng Lâm Chính... bây giờ tộc Diệp Mạch đang bị thế gia công kích, chắc chăn thế gia sẽ dốc toàn lực chống chọi với chúng ta, chúng ta lấy cái gì để chống lại thế gia đây?"

Ngạo Hàn Mai lo lắng nói. "Nếu hôm nay tôi không giải quyết xong chuyện này thì sẽ là uy hiếp cực lớn với liên minh Thanh Huyền, cho

nên tôi cũng không phải vì cô, mà là vì bản thân tôi”.

Lâm Chính phất tay: "Bắt lấy bọn chúng! Theo tôi đến thế gia Ngạo Tuyết".

"Rõ, thưa minh chủI"

Mọi người hô lên, ngay lập tức đi về phía đám người Ngạo Hỏa Vân.

"Giết!"

Ngạo Hỏa Vân cắn răng, tính tình kiêu ngạo không cho phép hắn giơ tay chịu trói.

“Dẫn đi”.

Lâm Chính bình tĩnh nói, kéo dây cương, đi về phía trước.

Đội quân đông đảo tiếp tục tiến về Ngạo Tuyết Thành.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.