Chương trước
Chương sau
Ngạo Hỏa Vân mở to mắt im lặng nhìn Ngạo Ly Phượng, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: “Đã như: vậy, tại sao thế gia đại nhân không nhanh chóng bắt những kẻ phản nghịch này lại? Chúng giết hại người trong tộc, làm trái quy tắc của thế tộc một cách nghiêm trọng, cũng phải giết cả tộc Diệp Mạch mới đúng”.

“Theo quy tắc, quả thật nên giết chúng, nhưng bây giờ không có bất kỳ chứng cứ nào thì giết thế nào được?”, Ngạo Ly Phượng lắc đầu.

“Đúng thế, họ xử lý sạch sẽ không một dấu vết”.

Ngạo Hỏa Vân trầm giọng nói: “Nếu thế gia đại nhân biết được hung thủ thật sự, tại sao hôm nay còn gọi mọi người đến quảng trường? Chẳng phải là đánh rắn động cỏ sao?”

“Ngạo Hỏa Vân, với tính tình của cậu có thể không nhận thấy được cách thức bên trong à?”, Ngạo Ly Phương híp mắt nói.

“Thế gia đại nhân muốn để bên đó tự trở nên hỗn loạn sao?”

Ngạo Hỏa Vân nhíu mày nói: “E là... đối phương sẽ không dễ bị lừa”.

“Không sao, mục đích của tôi cũng không phải muốn đối phương bị lừa”.

Ngạo Ly Phương mỉm cười: “Mục đích chính của tôi... là thi thể Băng Điểu đớ:. 

“Thi thể Băng Điểu? Thế gia đại nhân nghĩ thi thể của nó... ở tộc Diệp Mạch?”, Ngạo Hỏa Vân sầm mặt.

“Có khả năng”.

“Ai trong tộc Diệp Mạch có khả năng giết được Băng Điểu? Đại nhân, tôi nghĩ không thể nào có chuyện đó. Khả năng cao là có một cao thủ thần thông đỉnh cấp. nào đó cảm nhận được sự xuất hiện của Băng Điểu nên cố ý chạy đến giết nó, rồi thấy thân xác của nó rời đi”.

Ngạo Hỏa Vân càng tán thành với cách nói này hơn. Anh ta từng cảm nhận được khí tức Băng Điểu đó.

Cho dù tộc Diệp Mạch có dồn toàn lực cũng chưa chắc giết được nó.

Dù có thể giết được thật cũng chắc chắn phải trả cái giá đau đớn.

Nhưng tộc Diệp Mạch không có bao nhiêu người bị thương vong.

Điều này quá bất thường.

'Thế nên Ngạo Hỏa Vân sẽ nghiêng về khả năng có sự tồn tại tuyệt thế bị hấp dẫn bởi khí tức của Băng Điều, đến đó giết nó rồi đoạt lấy thân xác rời đi.

“Chuyện này không quan trọng, chỉ cần có một phần trăm khả năng tộc Diệp Mạch giấu thi thể, chúng ta phải đi điều tra đến cùng”. 

Ngạo Ly Phượng lấy một lệnh bài từ trong người ra,

đặt lên bàn, lạnh nhạt cười nói: “Nhưng dĩ nhiên bọn tôi không hợp làm loại chuyện này, phải để tộc Sương Mạch các cậu xử lý. Ngày mai, cậu dẫn người đánh vào tộc Diệp Mạch, cậu có thể tha hồ trả thù, dùng cờ hiệu của thế gia chúng ta, tha hồ ra tay”.

“9”

Ngạo Hỏa Vân nhíu chặt mày: “Thế gia đại nhân muốn..."

“Các cậu trả thù, bọn tôi lấy thi thể Băng Điểu”. “E là các nhánh khác sẽ có ý kiến..."

“Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ giải quyết hậu quả. Nếu các cậu tiêu diệt tộc Diệp Mạch một cách nhanh chóng, bọn tôi sẽ thông báo cho toàn bộ gia tộc, nói rằng đã trích xuất thông tin của những thi thể đó, xác nhận những người đó là do tộc Diệp Mạch giết. Dù sao tộc Diệp Mạch cũng đã bị các cậu giết, chết rồi thì không có ai đối chứng, cho dù những người khác có nghỉ ngờ cũng không làm gì được”.

Ngạo Hỏa Vân rơi vào trầm tư.

Một lúc sau, anh ta khàn giọng nói: “Bao giờ thì tôi ra tay được?”

“Tối nay".

Ngạo Ly Phượng vỗ vai anh ta, đứng dậy rời đi.

Ngạo Hỏa Vân nhìn chằm chằm Ngạo Ly Phượng, một hồi lâu sau vẫn chưa rời khỏi phòng.

Cùng lúc đó. Trong hầm ngầm của tộc Diệp Mạch.

Rất nhiều người quan trọng trong tộc Diệp Mạch đang tăng ca để xử lý thi thể Băng Điểu.

“Đây là hy vọng để tộc Diệp Mạch chúng ta vực dậy, sao có thể từ bỏ được? Nếu không chúng ta có cơ hội trở mình được sao?”

Ngạo Diệp nói.

Ngạo Hàn Mai muốn nói lại thôi.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.