Chương trước
Chương sau
Khí tức của mấy người này đều mạnh hơn người các tộc không ít, đều là sự tồn tại đỉnh cao.

Trong đó có không ít người chỉ cách Lục Địa Thần Tiên một bước.

Lâm Chính cảm khái.

Suy cho cùng Diệp Viêm cũng là thiên tài không ai bì nổi.

Không biết có bao nhiêu người trên thế giới này chỉ cách Lục Địa Thần Tiên một bước nhưng cho dù thế nào. cũng không bước qua được.

Với thực lực của thế gia Ngạo Tuyết, muốn bồi dưỡng bao nhiêu cường giả Bán Lục Địa Thần Tiên cũng không thành vấn đề, nhưng e là tu vi của các Bán Lục. Địa Thần này cũng chỉ đạt đến mức này, không thể vượt qua.

Dù sao một bước đó cũng khó như lên trời.

Lâm Chính từng gặp người đứng đầu thế gia, chính là Ngạo Ly Phượng lúc trước đến thăm hỏi tộc Diệp Mạch.

Ông ta vuốt râu, nghiêm túc nói: “Đứng dậy hết đi”.

“Cảm ơn đại nhân”.

Tiếng hô vang lên, sau đó mọi người đứng vững. 

Ngạo Ly Phượng nhìn mọi người, bình tĩnh nói: “Chắc các vị cũng biết chuyện xảy ra ở Hàn Sơn ngày hôm qua nhỉ? Con cháu thế gia chúng ta đến Hàn Sơn để săn bắn theo thông lệ, nhưng lại vô tình đánh thức Băng Tinh Hàn Điểu dị biến khiến cả núi băng bị sập xuống, rất nhiều con cháu bị chôn vùi trong núi băng”.

Mọi người nhìn nhau, không biết Ngạo Ly Phượng muốn nói gì.

Chuyện Hàn Sơn đã truyền ra ngoài từ trước đó.

Sáng sớm hôm nay có rất nhiều người ở dòng chỉ phụ đốt giấy khóc lóc thương tâm dưới chân núi vì con của mình bị chôn vùi ở Hàn Sơn.

“Thế gia đại nhân, ông có phát hiện gì không?”

Ngạo Hỏa Vân nói.

Ngạo Ly Phượng gật đầu nói: “Đêm qua người của

chúng ta đã điều tra cả một đêm, lên đến Hàn Sơn nhưng không phát hiện ra tung tích của Băng Tỉnh Hàn

Điểu”. “Gì cơ?” Mọi người đều ngạc nhiên. “Hàn Sơn đó ở phía trước thành Ngạo Tuyết chúng ta, nếu Băng Điểu cực lớn đó bay đi, chúng ta sẽ nhìn thấy". 

Có người nói. “Thật ra nó không bay đi mà là chết ở Hàn Sơn”. Ngạo Ly Phượng chắp tay sau lưng, bình tĩnh nói:

“Người của chúng ta phát hiện máu của Băng Tỉnh Hàn Điểu dưới lớp tuyết dày mấy mét, chắc nó đã bị giết rồi”.

“Hả?" Mọi người đều xôn xao bàn tán.

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong mắt ai cũng hiện lên vẻ khó tin.

“Chú”. “Bác cả”.

“Cô...” 

Người tộc Sương Mạch đều kinh ngạc, đồng loạt chạy đến nhìn đám người đã chết đó, ai cũng bật khóc, khóc lóc kêu gào.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.