Chương trước
Chương sau
Lúc này Băng Điểu to lớn nằm trên Hàn Sơn đổ nát, không ngừng vỗ hai cánh khổng lồ.

Nhưng nó không đứng mà là nằm dưới đất, phát ra tiếng kêu đinh tai.

Cơ thể khổng lồ bị khối băng bao trùm không ngừng run rẩy.

Chuyện này là sao?

Hai cô gái hoàn toàn bị cảnh trước mắt dọa sợ. Vì sao hung thú này lại trở nên đau đớn như vậy? “Chẳng lẽ có đại năng nào làm nó bị thương?”.

Ngạo Vi Âm lẩm bẩm, nhìn quanh, nhưng xung quanh không có ai.

“Lâm minh chủ đâu?”. Ngạo Hàn Mai cũng không khỏi ngóng nhìn.

Nhưng xung quanh hoàn toàn không thấy bóng dáng của Lâm Chính. Đừng nói là Lâm Chính, ngay cả một thi thể cũng không thấy.

“Hàn Mai, đừng nghĩ nhiều nữa. Với tình hình lúc. trước, khả năng Lâm minh chủ sống sót trở về hầu như bằng không, chúng ta nên nghĩ cách làm sao đối phó với đám người đó đi". 

Ngạo Vi Âm quay đầu nhìn những cao thủ tộc Sương Mạch đã đuổi tới, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.

Cao thủ của tộc Sương Mạch không bị Băng Điểu dọa sợ, vẫn đuổi theo không tha.

Khi bọn họ nhìn thấy trạng thái của Băng Điểu lúc. này cũng đầy vẻ khó tin.

Nhưng rõ ràng bọn họ sẽ không quá quan tâm tình hình của Băng Điểu.

Nếu đã dám lên đây, người của tộc Sương Mạch bọn họ đã coi thường cái chết.

Bọn họ cần phải diệt khẩu.

Nếu không, địa vị của tộc Sương Mạch trong thế gia Ngạo Tuyết sẽ gặp sự đả kích chưa từng có trong lịch sử.

Bọn họ leo xuống ngựa.

Dù ngựa bọn họ cưỡi là ngựa tốt nhất tộc Sương Mạch, nhưng ở trước mặt Băng Điểu vẫn sợ đến mức

không đứng thẳng được.

Bọn họ rút kiếm, nhìn chăm chằm Ngạo Vi Âm và Ngạo Hàn Mai, đồng loạt đi tới.

“Hàn Mai, chạy!”.

Ngạo Vi Âm rút kiếm, quát khẽ. 

“Sao chị không chạy?”. Ngạo Hàn Mai cắn răng hỏi.

“Bây giờ chúng ta đã đến đường cùng, hai người cùng chạy thì sẽ không thoát được, chỉ có thể một người ở lại yểm hộ, một người rời đi”.

Ngạo Vi Âm nói.

“Vì sao không phải em ở lại?”, Ngạo Hàn Mai lập tức. hỏi tới.

“Em?”.

Ngạo Vi Âm lạnh lùng quát: “Dựa vào thực lực yếu kém, suy nghĩ thơ ngây của em, em lấy gì chặn bọn họ? Để em ở lại sợ là chị chưa chạy được xuống núi, em đã chết rồi! Để em ở lại thì có tác dụng gì?”.

Ngạo Hàn Mai nghe vậy hơi tức giận, nhưng chẳng mấy chốc đã hiểu ra.

Đây chẳng qua là kế khích tướng của Ngạo Vi Âm.

Một chùm khí đột nhiên đánh vào ngực cô ta mà không hề báo trước.

Ngạo Hàn Mai nôn ra máu, ngã xuống đất.

Ngạo Vi Âm đang đánh giết với tộc Sương Mạch lập. tức rút kiếm lùi về sau, ngạc nhiên nhìn phía đó.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.