Chương trước
Chương sau
Thành viên của gia tộc Ngạo Tuyết di tản khỏi Hàn Sơn đã tập trung tại cổng thành.

Lúc này, mặt đất vẫn đang rung chuyển.

Nỗi sợ hãi hiện diện trên khuôn mặt của toàn bộ người trong thành.

Ngày càng nhiều thành viên của gia tộc Ngạo Tuyết chạy ra ngoài cổng thành.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

"Chuyện gì đã xảy ra với ngọn núi băng đó?” "Có phải động đất không?”

"Không giống..."

Mọi người xì xầm bàn tán.

Cùng lúc đó, cao thủ từ các tộc và người từ các thế gia cũng lao tới cổng thành.

"Mọi người không sao chứ?"

Ngạo Ly Phượng cưỡi một con ngựa cao lớn lao ra khỏi thành, nhìn đám người của thế gia Ngạo Tuyết rồi hét lớn.

"Hồi bẩm đại nhân, chúng tôi không sao!"

Mọi người thi nhau đáp. 

"Chuyện quái gì đã xảy ra ở đó vậy?"

Ngạo Ly Phượng nhìn về phía ngọn núi băng và lạnh lùng hỏi.

Nhưng không ai biết nên mọi người đều lắc đầu.

"Chúng tôi cũng không rõ, khi còn ở Hàn Sơn, chúng tôi đột nhiên cảm thấy mặt đất rung chuyển nên vội

vàng rời đi."

"Đại nhân, hình như tôi đã nhìn thấy một con chim lớn giống như phượng hoàng, vô cùng đáng sợ".

"Tôi cũng thấy!" “Có phải ở phía Tây ngọn núi không?”

"Đúng đúng đúng, nó ở ngay phía Tây ngọn núi... thật đáng sợi"

Mọi người đang xôn xao bàn tán. "Con chim lớn?"

Ngạo Ly Phượng cau mày, suy nghĩ một chút: "Con chim đó lớn đến mức nào?"

"Khi sải cánh của nó giương ra có thể che phủ mây và mặt trời, có lẽ phải dài hơn trăm thước!"

"Trên đỉnh núi này quả thực có một con Băng Tỉnh Hàn Điểu sinh sống, nhưng kích thước của nó cũng không lớn như thế này!"

Ngạo Ly Phượng khàn giọng nói.

"Đại nhân, chẳng là là do biến dị sao?", bên cạnh có người nhỏ giọng nói.

"Rất có khả năng!"

Ngạo Ly Phượng hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói: “Băng Tinh Hàn Điểu này một trăm năm trước đã chuyển tới sống ở ngọn núi băng này và luôn chiếm giữ đỉnh núi. Bất cứ ai đến gần đỉnh núi đều sẽ bị nó tấn công, như thể nó đang canh giữ một cái gì đó. Lần trước. †ôi một mình lên đỉnh núi và nhìn thấy một bông hoa kỳ lạ chưa nở trên đỉnh núi. Đáng tiếc là tôi đã bị Băng Tỉnh Hàn Điểu phát hiện và tấn công nên không thể quan sát bông hoa ở khoảng cách gần! Thật đáng tiếc! Tôi nghĩ Băng Tinh Hàn Điểu này có thể đã nuốt bông hoa. Sau khi ăn bông hoa đó, cơ thể nó đã biến dị nên bây giờ mới có kích thước đáng sợ như vậy! "

Những người xung quanh nghe xong thì bỗng hiểu ra.

"Đại nhân, chúng ta nên làm gì bây giờ? Băng Tinh Hàn Điểu sẽ giết chúng ta sao?"

"Không biết, mau thông báo toàn thành cảnh giác! Nếu nó tới, giết nó!"

"Vâng!" 

Các thành viên của gia tộc Ngạo Tuyết bắt đầu triển khai phòng thủ.

Lúc này, mọi người lần lượt quay lại. "Là Hỏa Vân đại cal" Ai đó hét lên.

Ngạo Hỏa Vân và nhóm người của anh ta mặt mày xám ngoét chạy đến cổng thành.

Nhiều con ngựa đã chết nên một số người phải chạy bộ.

"Đại nhân, Băng Tỉnh Hàn Điểu khả năng đã trải qua biến dị, hiện tại nó đang xuống núi!"

Ngạo Hỏa Vân nhìn Ngạo Ly Phượng và trâm giọng nói.

"Quả nhiên đúng như tôi đoán!"

"Hơn nữa, còn có một chuyện, xin đại nhân làm chủ cho chúng tôi!"

Ngạo Hỏa Vân đột nhiên quỳ xuống và cúi đầu trước Ngạo Ly Phượng.


Ngạo Ly Phượng xuống ngựa và ngay lập tức đỡ Ngạo Hỏa Vân dậy!

Trong mắt Ngạo Hỏa Vân phừng phừng lửa hận, anh †a âm thầm nghiến răng, khàn giọng nói: “Thưa đại nhân, hóa ra Lâm minh chủ chính là hung thủ đã giết em trai Ngạo Thiên Sương của tôi. Hắn ta và Ngạo Hàn Mai đã sát hại em trai tôi để dọn đường cho Ngạo Hàn Mai tranh giành vị trí tộc trưởng. Vừa rồi, trên Hàn Sơn, cô ta đã âm mưu liên thủ với Lâm Chính và Ngạo Vi Âm của tộc Diệp Mạch để ám sát chúng tôi!"

"Cái gì?"

Những người xung quanh lập tức xôn xao. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.