Chương trước
Chương sau
Ngạo Hàn Mai hoàn hồn, rút ngay băng kiếm bên hông ra, kề lên cổ Ngạo Đại Nhĩ.

"Anh dám bán đứng chúng tôi?".

"Cô Hàn Mai, hiểu lầm! Hiểu lầm rồi! Tôi... tôi không biết tại sao bọn họ lại ở đây! Tất cả chỉ là hiểu lầm!".

Ngạo Đại Nhĩ run lên bần bật, vội xua tay nói. "Còn dám cãi?".

Ngạo Hàn Mai tức điên lên, đang định chém Ngạo. Đại Nhĩ.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính khẽ quát: "Khoan đất".

Ngạo Hàn Mai khựng lại, ngoảnh sang nhìn. "Đừng ra tay vội, nhìn những người này đi". Lâm Chính nói.

Ngạo Hàn Mai lập tức nhìn về phía đám người Ngạo Hỏa Vân.

Chỉ thấy bọn họ ai nấy tỏ vẻ chế giễu, nhìn cô ta với dáng vẻ chơi đùa.

Ngạo Hàn Mai mơ hồ nhận ra điều gì đó.

"Nếu cô giết Ngạo Đại Nhĩ, thì đám Ngạo Hỏa Vân sẽ không động đến cô nữa, bởi vì cô đã vi phạm tộc quy, ra tay sát hại tộc nhân, bọn họ sẽ đến ngay thế gia tố cáo tội ác của cô, để thế gia đối phó với cô, thậm chí tộc Diệp Mạch cũng sẽ bị liên lụy".

Lâm Chính nói. Ngạo Hàn Mai không nói câu nào. 'Thảo nào đám Ngạo Hỏa Vân không vội ra tay ngay.

Hóa ra bọn họ đang chờ Ngạo Hàn Mai ra tay giết Ngạo Đại Nhĩ.

Như vậy thì bọn họ không cần rút kiếm ra nữa, mà chỉ cần giao Ngạo Hàn Mai cho thế gia là được.

Nghe Lâm Chính nói thế, Ngạo Hỏa Vân bình thản nhìn anh.

"Không ngờ đầu óc của thằng họ Lâm này lại thông minh hơn con khốn Ngạo Hàn Mai kia nhiều”.

Ngạo Hồng Hỏa ở bên cạnh cười đầy khinh miệt: "Anh đoán không sai, người của tộc chỉ dưới thấp kém này quả thực không phải người của chúng ta. May mà chúng tôi biết hắn có khả năng thuận phong nhĩ, cũng cực kì tham tiền, chắc chắn sẽ tìm cách kiếm một khoản †ừ các cô. Nếu hắn dẫn đường cho các cô thì chắc chắn sẽ đi đường này, thế nên anh Hỏa Vân đã dẫn theo chúng tôi chờ sẵn ở đây. Không ngờ mọi chuyện đúng như dự liệu của anh Hỏa Vân, các cô đi qua đây thật! Ha ha hai". 

Bọn họ cười lớn, dương dương đắc ý.

Ánh mắt nhìn Ngạo Hỏa Vân cũng tỏ vẻ vô cùng cung kính.

“Các cậu chủ cô chủ, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả, tôi chỉ muốn kiếm thêm chút chứ không có ý định gì khác, xin hãy tha cho tôi”.

Ngạo Đại Nhĩ sợ đến mức hồn vía lên mây, vội vàng quỳ xuống đất, chắp tay xin tha.

Nơi này đồng không mông quạnh, gần như không ai tìm tới tận đây.

Nếu bị Ngạo Hỏa Vân giết người diệt khẩu thì sợ là người của gia tộc còn không tìm thấy được thi thể của bọn họ.

“Tôi nói tôi tha cho anh thì anh có tin không?”.

Ngạo Hỏa Vân bình thản nói.

Giọng nói lạnh lẽo, không chút cảm xúc.

Vào tai Ngạo Đại Nhĩ chẳng khác nào âm thanh của ác ma.


Ngạo Hỏa Vân điềm nhiên nói, dường như không chút quan tâm đến mấy người này.

“Ngạo Hỏa Vân, anh định giết người thật sao? Chỉ vì chúng tôi là người bị tình nghĩ?”.

Ngạo Hàn Mai nghiến răng nói. “Thà giết nhầm còn hơn bỏ sói!”. Ngạo Hỏa Vân vung tay lên.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.